“Bốn Nguyên Anh kỳ, nhà nào trong thành Vân Tiêu chúng ta có thể cử ra một lực lượng mạnh như thế?”, Tùy Vân nhíu mày.
Lực chiến cao nhất của thành Vân Tiêu chính là Kim Đan kỳ.
Có lẽ một vài gia tộc đang che giấu một hai lão yêu quái đủ sức đột phá đến Nguyên Anh kỳ.
Nhưng những lão yêu quái đó thường bế quan, bình thường sẽ không ra tay, lại càng không tạo thành một nhóm bốn người.
Vì thế, hung thủ chắc chắn không phải là Lý gia hay Đường gia.
“Liệu có thể là Vạn Bảo các không?”, Diệp Tùy Vũ nói.
Vạn Bảo các luôn là một thế lực hết sức bí ẩn, thực lực cụ thể thì không ai biết, rất có thể sẽ cử ra được bốn Nguyên Anh kỳ.
“Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nếu là Vạn Bảo các thật, thì chuyện này có hơi phiền phức.
“Làm sao bây giờ?”
Diệp Thần Phi đứng dậy: “Còn nhớ những lời ta từng nói không?”
“Diệp gia chúng ta, không ngán một ai!”
“Dám xòe móng vuốt ra, thì chúng ta cắt!”
Diệp Thần Phi nhìn Diệp Tùy Hổ, nói: “Chuyện này cứ giao cho ta, các đệ dùng tài nguyên tốt nhất bồi bổ cho Tùy Hổ một phen”.
“Đến lúc đó, ta sẽ giúp đệ ấy chữa trị đan điền, hồi phục thực lực”.
Nói xong, Diệp Thần Phi chuẩn bị rời đi.
“Đại ca, huynh định đi một mình thật ư?”, Tùy Vân vẫn không yên tâm lắm.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Không cần phải lo, các đệ cứ làm tốt bổn phận của mình là được”.
“Dù đối phương là con chó hay con mèo gì, thì bây giờ cũng trở thành người chết cả rồi”.
Sau đó, Diệp Thần Phi phất phất ống tay áo, biến mất khỏi phòng.
Còn lại mấy người hai mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Này nhị ca, có phải đại ca thay đổi quá nhiều rồi không?”, Diệp Tùy Vũ khẽ nói.
Đầu tiên là mang về số tài sản có thể khiến con người ta chết ngất, sau đó vẫy tay kéo Diệp Tùy Hổ ở bên bờ sinh tử trở về.
Bây giờ lại đầy khí phách, chẳng thèm để bốn Nguyên Anh kỳ vào mắt.
Đây có còn là đại ca Luyện Khí kỳ luôn im lặng kiệm lời mà bọn họ biết nữa không?
“Có thay đổi thế nào thì huynh ấy cũng là đại ca của chúng ta!”
Diệp Tùy Vân hết sức nghiêm túc: “Mấy tháng nay, chúng ta đều thấy rất rõ sự thay đổi của gia tộc”.
“Nếu không có huynh ấy, tất cả mọi thứ đều sẽ quay về như trước kia, thế nên…”
Ông ta quay sang Diệp Tùy Vũ, trầm giọng nói: “Sau này, đừng để ta nghe thấy những lời đó nữa”.
Trên bầu trời, Diệp Thần Phi chắp hai tay sau lưng, không ngừng lướt qua những tầng mây.
Một đường cong màu xám đang dẫn đường cho hắn, đó là luật nhân quả hắn lấy ra từ khí cơ trên người Diệp Tùy Hổ.
Với luật nhân quả này, hắn có thể tìm tới nơi xảy ra trận chiến.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến một con đường mòn hẻo lánh trong thành Vân Tiêu.
Theo tầm mắt Diệp Thần Phi, có thể thấy rất rõ dấu vết chiến đấu ở nơi này, còn có dấu vết của trận pháp.
“Trận pháp ẩn nấp, xem ra đối phương có chuẩn bị”.
“Ồ? Sao nàng ta lại ở đây?"
Trên đường mòn, có mấy người trông như đang tìm kiếm thứ gì đó, một người trong đó chính là các chủ Vạn Bảo các, Cốc Vạn Tâm.
Diệp Thần Phi nhẹ nhàng đáp xuống.
“Ai!”
Vài tu sĩ Kim Đan kỳ lập