Giang Phỉ và Hồ Văn vội vàng chạy tới.
Trông thấy bụi cỏ bên dưới tảng đá có mấy quả trứng màu trắng đang lẳng lặng nằm đó.
Đếm thử một phen, có tận bảy quả.
“Trứng mãng xà khổng lồ, chúng ta phát tài rồi!”, Hồ Văn bật thốt.
Ngoài thị trường, quả trứng mãng xà khổng lồ còn nguyên vẹn có thể bán được giá thấp nhất là năm mươi linh thạch.
Với bọn họ mà nói, đó là một số tiền khổng lồ!
Giang Phỉ cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Mau gom lại rồi xử lý thi thể của mãng xà đi, mùi máu tươi rất dễ thu hút những thứ khác đến”.
Nàng ta còn chưa nói xong thì một giọng nói đã chợt vang lên.
“Ồ, trứng mãng xà, chúng ta cũng khá là may mắn đấy”.
Ngay sau đó, năm tu sĩ nhảy ra từ trong rừng cây, nhanh chóng đi tới chỗ bọn Giang Phỉ.
Bọn họ ăn mặc đẹp đẽ quý giá, diện mạo bất phàm, vừa nhìn là biết không phải hạng tán tu.
“Đúng vậy, là trứng mãng xà xanh, đúng lúc chúng ta chỉ thiếu mỗi vị thuốc chính này”, nữ tử dẫn đầu nở nụ cười tươi rói.
Nàng ta hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của bọn Giang Phỉ.
Sắc mặt nhóm Giang Phỉ không được tốt, đi từng bước tới, chắp tay nói: “Vị đạo hữu này, con mãng xà kia là do bọn ta giết, trứng mãng xà cũng là do bọn ta tìm thấy trước”.
Giọng nàng ta vô cùng khách sáo và lễ độ, nhưng nữ tử kia hoàn toàn không có ý định đếm xỉa tới, lập tức đi thẳng về phía trước.
Giang Phỉ nhướng mày, chuẩn bị đi tới.
Nhưng một tu sĩ khác đã cản đường nàng ta, lấy ra một lệnh bài màu đỏ.
“Này, các ngươi làm cái gì thế”, Vệ Nguyên đang định lên tiếng thì đã bị Giang Phỉ ngăn cản.
Trên lệnh bài đó có một chữ “Lý” rất to.
Lý gia thành Vân Tiêu, là người quản lý khu vực bọn họ đang đứng, căn bản không thể động vào.
Lúc này, nữ tử Lý gia kia đã lấy trứng mãng xà xanh đi.
Nàng ta đi tới trước mặt Giang Phỉ, mặt không chút thay đổi nối: “Ta là người Lý gia, Lý Tình Nhi”.
“Yên tâm, ta chẳng thèm lấy không của các ngươi đâu, này, ngươi ném cho chúng một trăm viên linh thạch đi”.
Một chiếc túi nhỏ được ném dưới chân Giang Phỉ.
Bình thường một quả trứng mãng xà khổng lồ thôi đã có giá năm mươi linh thạch rồi, huống chi đây còn là trứng mãng xà xanh, giá trị rất cao.
Nhưng kết quả là chỉ có một trăm viên linh thạch, đã vậy người ta còn làm như đang bố thí cho họ nữa.
Nhóm Giang Phỉ vô cùng tức giận, lại không dám nói gì.
Các nàng không dám đắc tội gia tộc lớn như Lý gia, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.
Có thể thấy Lý Tình Nhi đã quen làm những chuyện thế này, xong việc, nàng ta vênh váo đắc ý chuẩn bị bỏ đi.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
“Lý Tình Nhi, ngươi là đệ tử trực hệ của Lý gia, lại làm những việc khiến con người ta khinh thường, ức hiếp tán tu thế này hả?”
Bốn bóng người xuất hiện từ trong rừng cây, người dẫn đầu là một người khoác áo choàng tím, hiên ngang lẫm liệt, bên hông là thanh trường kiếm màu xanh da trời.
“Thiên Loan Điện, Diệp gia, Diệp Hoàng?”
Lý Tình Nhi nhướng mày.
“Diệp Hoàng, cô đi quá giới hạn của mình rồi đấy”.
Đối mặt với Diệp Hoàng, Lý Tình Nhi không hề sợ hãi chút nào.
Nàng ta đứng đối diện Diệp Hoàng, chậm rì rì nói: “Ta không cần biết Diệp Hoàng Thiên Loan Điện của cô thanh danh hiển hách tới đâu, ngọn