50: Tương Lai Của Diệp Gia
“Đúng đó, Diệp gia chủ còn non trẻ quá, đánh giá thấp lòng người hiểm ác”.
Có người cảm thấy nghi ngờ với những hành động của Diệp gia.
Nhưng cũng có người cùng suy nghĩ với họ.
“Xí, các ngươi thì biết gì, vận mệnh của Diệp gia là thứ mà mấy kẻ người trần mắt thịt như các ngươi có thể tưởng tượng được chắc?”
Đó là tín đồ cuồng nhiệt của Diệp gia.
“Khụ khụ, đạo hữu đừng chém gió nữa, Diệp gia làm thế, lợi ích duy nhất chính là có được thanh danh vang dội, lay chuyển lòng người, dù không thể nhận hết, nhưng cũng có thể chọn ra những người có thiên phú cao, nói thẳng ra vẫn là lợi nhiều hơn hại”.
Đó là suy nghĩ của người đứng giữa.
“Hà hà, dù sao ta cũng phải cảm ơn Diệp gia, nhà ta có mua bán linh dược, tháng trước, bán ra còn được giá gấp đôi ấy!”
Đó là góc nhìn của kẻ đầu cơ.
Tóm lại, năm người mười miệng, bây giờ ở thành Vân Tiêu, Diệp gia, Diệp Thần Phi chính là hai từ khóa nóng sốt nhất.
Đương nhiên cũng có hai cái tên được mọi người biết tới nhiều hơn.
Thiên Loan Điện, Chân Long Các.
Diệp Hoàng, Diệp Cầm Dao, Diệp Long, ba người dẫn đầu nhanh chóng được nhắc tên.
Tử Hàm dương thiên, thần uy như sóng biển!
Cầm Đao tiên tử, rực rỡ phù hoa!
Chân long giáng thế, phong thần như ngọc!
Ba người họ được khen ngợi là ngôi sao hi vọng mới của Diệp gia.
Diệp Hoàng, sau khi Diệp Thần Phi thiến hành thối thể đến lần thứ ba thì cô bé cũng thuận lợi đột phá lên cảnh giới Hóa Khí.
Lực tạo hóa trong lôi kiếp dịch nhanh chóng châm lên thần hỏa trong đan điền cô bé.
Một khi bùng nổ, phá hủy cả vòm trời!
Bàn về lực chiến thật sự, Diệp Hoàng có thể nói là người mạnh nhất trong số bọn nhỏ.
Tất nhiên, với hai đứa cháu Diệp Cầm Dao và Diệp Long này, Diệp Thần Phi cũng không giấu diếm tài nguyên, phân chia thối thể, gia tăng căn cơ trụ cột cho bọn họ.
Cả Diệp Hiểu Hiểu, Diệp Khiêm, huynh muội Diệp Tử Hàm và Diệp Hạo Nhiên nhà Tùy Vũ, huynh đệ Diệp Uy và Diệp Bá nhà Tùy Hổ cũng thế.
Nhóm hậu bối trực hệ này, Diệp Thần Phi đều săn sóc đặc biệt hơn, thực lực tăng mạnh.
Bọn họ chính là tương lai của Diệp gia.
Hơn một tháng trôi qua, cuối cùng bên Vạn Bảo các cũng mang nhóm tài nguyên đầu tiên cấp bậc cao hơn thiên cấp tới.
Ba loại.
Cây thước thiên cấp hạ phẩm, có một số tác dụng thần kỳ khác, Diệp Thần Phi đưa cho Tùy Báo để quản giáo hậu bối Diệp gia.
Mười miếng kim thạch xanh, nghe nói đó là tài nguyên xây dựng cao cấp nhất.
Một bình máu Kỳ Lân nhỏ, mấy thứ tài nguyên thối thể, Diệp Thần Phi thả chúng vào hồ thối thể đang được xây dựng.
Chỉ từng đó thôi thôi đã có giá 2000 tỷ rồi!
Số linh thạch hạ phẩm Diệp Thần Phi tích trữ lập tức giảm đi 000005.
Nhưng hắn không chú ý đến sự thay đổi của những con số đó.
Ngoài ra, thử nghiệm của Diệp Thần Phi đã thu được kết quả bước đầu.
Phùng Chí, Mã Phương, Liễu Hồng, Vu Bằng Nghĩa.
Bốn người cũng có sự tiến bộ khác nhau trong quá trình tu luyện Nguyên Thủy Công.
Trong đình viện.
Bốn người, chia thành bốn hướng, khoanh chân ngồi đối diện nhau.
Bọn họ nhắm chặt hai mắt, tư thế hết sức trang nghiêm.
Xung quanh, một tấm màn chắn hình cái chén khổng lồ trong suốt ập xuống, vây lấy họ bên trong.
Bên ngoài vầng sáng, hai người sánh vai đứng đó, nhìn chằm chằm bọn họ.
Đó chính là Diệp Thần Phi, cùng với Diệp Hoàng ra ngoài tìm kiếm trải nghiệm trở về.
“Cha, bọn họ chính là đứa trẻ cha nhặt trong núi về hả? Nghe nói cha muốn nhận bọn họ làm con nuôi hả?”, Diệp Hoàng chỉ vào bọn họ hỏi.
“Cái gì?”
Diệp Thần Phi nghệt mặt: “Con nghe ai nói thế?’
“Ai cũng nói vậy hết”, Diệp Hoàng nói: “Bọn họ bảo cha là thánh nhân chuyển thế, lòng dạ bao la, thế nên mới tốt với nhóm tán tu như vậy, còn làm gương tốt, chủ động nhận bốn cô nhi nghèo khổ”.
Diệp Hoàng nói rất nghiêm túc, mặt Diệp Thần Phi cũng đầy vạch đen.
Cái gì thế không biết, sức tưởng tượng phong phú quá rồi đó.
Chẳng qua chỉ là hôm đó tâm trạng hắn tốt nên tiện tay làm mà thôi, hơn nữa hắn lo lắng cho nhóm tán tu cũng chỉ vì kế hoạch mở rộng thế lực trong tương lai.
Sao lại biến thành thánh nhân chuyển thế rồi?
Thế có hơi quá.
“Cha con không phải thánh, thế giới này cũng không thể chứa nổi một người lòng dạ hiền lành”, Diệp Thần Phi nói: “Tiểu Hoàng, nhớ kỹ nhé”.
“Con có thể nhân từ, nhưng không được ngu ngốc”.
“Con có thể giết chóc, nhưng không được đánh mất bản tâm của mình”.
“Nhưng tất cả mọi thứ đều phải bắt nguồn từ thực lực, con hiểu không?”
Diệp Hoàng gật đầu, cái hiểu cái không.
Con bé vẫn còn rất nhỏ, vẫn chưa trải qua nhiều chuyện thị phi.
Diệp Thần Phi không nói thêm gì nữa, tương lai của nữ nhi, con bé có thể tự nắm giữ lấy.
“Cha, đây là gì thế?”, Diệp Hoàng chỉ vào cái chén khổng lồ úp ngược trong suốt kia, hỏi.
“Đoạt linh huyễn quang trận".
Diệp Thần Phi giải thích: “Đây là một loại cổ trận, có tác dụng thúc đẩy quá trình tu luyện”.
Diệp Hoàng ngẩng đầu: “Con có thể sử dụng được không?”
Trận pháp này nghe thôi cũng thấy rất ghê gớm rồi.
Nhưng Diệp Thần Phi lại lắc đầu nói: “Không cần thiết, trận pháp này có chỗ thiếu hụt, con cứ làm đâu chắc đấy là được”.
Thật ra, đoạt linh huyễn quang trận chính là một loại trận pháp tạo ra thời không giả, có một lỗ hổng rất nhỏ trong quy tắc thiên đạo.
Tai họa ngầm như thế, có lẽ sau khi thành công rồi, đến lúc đắc đạo phi thăng sẽ xảy ra vấn đề.
Hắn cũng chẳng muốn dùng thứ này trên người nữ nhi của mình.
Diệp Hoàng nghe xong bèn gật đầu, khóe miệng cũng bất giác nở nụ cười.
Phụ thân vẫn thương con lắm.
“Đúng rồi, thời gian tìm kiếm trải nghiệm lâu như thế, con thu hoạch được gì rồi?”
“Cha nghe nói danh tiếng của con vang dội lắm hả”, Diệp Thần Phi cười nói.
“Đâu có”..
Diệp Hoàng nói: “Con chỉ là không muốn phá hoại danh tiếng của cha”.
Diệp Thần Phi mang theo nụ cười trên mặt, dù hắn ở trong nhà, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ ở biên giới cũng sẽ báo cáo đến hắn.
Hành động của con gái có thể dùng từ gan dạ dũng cảm để miêu tả, không hề quá đáng chút nào, chuyện gì cũng đặt lên hàng đầu.
Danh tiếng của Thiên Loan Điện có thể nói là do Diệp Hoàng từng quyền đánh ra.
Cũng bởi vì vậy, Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Cầm Dao mới đề cử Diệp Hoàng khi ấy vẫn là Luyện Khí Kỳ vào vị trí đứng đầu.
Sở dĩ Diệp Hoàng liều mạng như vậy cũng chỉ vì không muốn mất mặt cha.
Thật là một cô bé đáng yêu.
Hai người nói chuyện một hồi, đột nhiên, Diệp Thần Phi nhíu mày: “Đi ra”.
Vừa dứt lời, hào quang trong suốt dần dần u ám. Bốn người ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt.
Một luồng khí tức kỳ dị tản ra từ trên người bọn họ.
“Lão gia, tiểu thư”.
Nhìn thấy Diệp Thần Phi bên cạnh, mấy người vội vàng cung kính nói.
Khoảng thời gian này, bọn họ đã quen với thân phận là người