“Có thì có, chỉ có điều”.
“Dù sao con rối cũng không phải con người, cho dù chiến thắng nó, cũng không thể bảo đảm có thể chiến thắng tu sĩ cùng thực lực”.
Vẻ mặt Diệp Long hơi phức tạp: “Vậy đại bá nói đồng ý với cháu”.
“Ta đồng ý với cháu”, Diệp Thần Phi nói: “Nhưng, không phải tìm con rối cho cháu, mà là”.
“Giúp cháu thực hiện nguyện vọng thứ nhất.”
Chiến đấu với nhân kiệt thiên cổ, đó là bản lĩnh đẳng cấp thế nào.
Đương nhiên Diệp Thần Phi vui vẻ giúp cậu.
Nhưng mấy người khác đều ngây người, nguyện vọng này, không thể nào thực hiện được chứ!
“Được rồi, vậy thì đi thôi”.
Diệp Thần Phi vung tay, cùng biến mất với Diệp Long.
Sau khi hai người đi, Diệp Hiểu Hiểu ghé đến trước Diệp Cầm Dao, lẩm bẩm nói: “Tỷ à, đại bá đang đùa phải không?”
Diệp Cầm Dao mím miệng lắc đầu.
“Ta không biết”.
“Ta không thể tưởng tượng, chuyện như vậy phải làm được bằng cách nào”.
“Có thể đợi đến lượt chúng ta thì sẽ biết ngay”.
Một con sông dài màu bạc, chảy từ nơi vô tận này đến một nơi vô tận khác.
Mãi mãi không thay đổi.
Bỗng nhiên, hai điểm đen nhỏ xíu xuất hiện trên mặt sông.
Chính là Diệp Thần Phi và Diệp Long.
Nhìn con sông dài vô biên vô tận dưới chân, còn có không gian hư vô rộng lớn bát ngát xung quanh, trong lòng Diệp Long kinh hãi, rất muốn hỏi đây là nơi nào.
Nhưng trước đó Diệp Thần Phi đã nói, đừng hỏi nhiều, nên cậu cố gắng nén xuống thắc mắc của mình.
“Lại gặp nhau rồi”.
Diệp Thần Phi thấp giọng nói.
“Lần trước thấy cháu hơi kỳ lạ, thì ra cháu chỉ thuộc thế giới này”.
“Nhưng cũng không sao, thế giới này cũng đủ thiên tài rồi”.
Nói xong, Diệp Thần Phi búng ngón tay, thế giới xung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Dưới chân hắn xuất hiện một võ đài khổng lồ, vô số phù văn phức tạp được khắc bên trên, khiến Diệp Long nhìn mà suýt ngất.
Cũng may, Diệp Thần Phi nhanh chóng ấn pháp quyết, phù văn trận pháp lóe lên hào quang, che kín tất cả.
Chỉ còn lại võ đài đá xanh rộng lớn.
“Bắt đầu từ hôm nay, cháu ở đây vừa chiến đấu, vừa tu luyện đi”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Long khẽ cau mày: “Thế đối thủ của cháu đâu?”
“Ở đây”, Diệp Thần Phi mỉm cười, giơ năm ngón tay nhẹ nhàng tóm.
Lập tức rất nhiều đường chỉ màu xám bỗng nhiên bùng phát, toàn bộ trôi vào trong sông dài lấp lánh ánh bạc.
Rất nhanh, một đường chỉ xám trong đó bắt đầu rung rung.
Tiếp đó, một bóng hình màu trắng bị “câu” lên ở một bên khác của đường dây màu xám giống như con cá mắc câu rồi hạ xuống võ đài.
Đó là một thanh niên toàn thân phát ra vẻ lạnh lùng, hắn cau chặt mày, dường như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Quay đầu qua mới nhìn thấy hai người Diệp Thần Phi.
Còn bọn họ cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đó.
Diệp Long trực tiếp lùi lại hai bước, ngồi phệt xuống đất, trừng to mắt, giống như gặp quỷ, chỉ vào thanh niên đó, run run nói: “Thương thần áo trắng, Bộ Phi Tuyết!”
Ngay cả âm sắc giọng của cậu của thay đổi, Bộ Phi Tuyết, con cưng ông trời một ngàn năm trước, một người một thương, đánh bại vô số địch thủ thiên hạ!
Hắn đã từng vì hồng nhan, đơn thương độc