Rõ ràng là cô bé đang rất sốt ruột.
“Đại bá, cháu rất cần linh thạch, siêu nhiều linh thạch, người có thể cho cháu không ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu chớp đôi mắt to, định dùng thuật làm nũng để thuyết phục Diệp Thần Phi.
“Cháu cần nhiều linh thạch như thế để làm gì?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Chuyện gì cũng có thể làm được ạ!”, Diệp Hiểu Hiểu trả lời: “Trên thế giới này có chuyện gì mà linh thạch không thể giải quyết được sao?”
“Nếu có thì chắc chắn là do chưa đủ linh thạch!”
Diệp Thần Phi không thể không giơ ngón cái lên: “Ta rất đồng ý với suy nghĩ của cháu”.
“Vậy là người đồng ý rồi phải không ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu mừng rỡ.
“Không, ta từ chối”.
Nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của cô bé.
“Tại sao chứ? Rõ ràng người đồng ý với yêu cầu của họ hết mà!”, mặt mũi Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy tủi thân, cô bé cho rằng Diệp Thần Phi đang cố ý nhằm vào mình.
“Cháu thì khác”.
“Họ đều có quan điểm rõ ràng về con đường của riêng mình”.
“Còn cháu thì sao? Cháu chỉ có chơi và chơi thôi”.
“Nếu cháu có thể vượt qua thử thách này, ta sẽ suy xét xem có nên thưởng cho cháu một ít linh thạch để tiêu xài không”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Thử thách gì ạ?”
“Cái này”.
Diệp Thần Phi vỗ tay cái độp, khung cảnh xung quanh hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Một màu tối tăm.
Vô số côn trùng màu xám bay qua bay lại như con thoi, thỉnh thoảng có một cái bóng đen lướt qua thật nhanh.
“Đây là đâu thế ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu ngạc nhiên hỏi.
“Mộng Hư giới, một thế giới nằm giữa chân thật và hư ảo, ở đây cháu có thể chơi tuỳ thích”.
Thật ra với Diệp Hiểu Hiểu, trên đường đi Diệp Thần Phi đã tìm được cách.
Cô bé thích chơi thì cứ để cô bé chơi thoả thích.
Đôi khi chơi cũng là một loại năng lực.
“Nhưng nơi này có gì để chơi ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
“Cháu hỏi hay lắm”.
“Tiếc là ta sẽ không cho cháu câu trả lời”.
Diệp Thần Phi cười bảo: “Thử thách của cháu là phải học được cách chơi ở nơi này”.
“Được rồi, cố lên nhé”.
Nói xong, Diệp Thần Phi chuồn đi mất, chỉ để lại một mình Diệp Hiểu Hiểu ngơ ngác đối mặt với những con côn trùng màu xám kia.
“Đại bá, người thật bất công!”
Sau một hồi hao tâm tổn sức, cuối cùng hắn đã sắp xếp cho năm ngôi sao mới trong nhà này xong.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thành tích của năm người sau này ít nhất sẽ không thua kém những thiên tài trong truyện kí nhân tài.
Về phần cuối cùng chúng có thể đi bao xa thì phải dựa vào vận may của mỗi người.
Sau khi ra khỏi Mộng Hư giới, Diệp Thần Phi tìm một quán ven đường để ăn một bữa thật ngon, sau đó quay lại thư phòng của mình.
Hắn đã đến thế giới này nhiều ngày, nhưng thật ra phần lớn thời gian của hắn đều dành cho việc ở trong thư phòng.
Công pháp, sách cổ, nhân vật truyền kỳ, kiến thức sơn thuỷ, truyền thuyết xa xưa.
Hắn đã biết đại khái về kết cấu của đại lục này.
Đại lục có rất nhiều tên, cách gọi của nhiều nơi cũng khác nhau, nhưng có một cái tên đã xuất hiện từ xưa đến nay.
Đại Vũ giới.
Diện tích của thế giới này rộng lớn vô tận.
Chưa từng có ai có thể đi từ phía bên này sang phía bên kia của đại lục.
Ngay cả truyền thuyết về những nơi xa xôi