Nhưng khả năng này quá phi lý.
Cuối cùng Vạn Bảo các từ bỏ việc điều tra.
Khách hàng lớn rất khó gặp, họ cũng không muốn chọc giận Diệp Thần Phi vì lòng tò mò của mình, từ đó cắt đứt mối quan hệ hợp tác giữa hai bên.
Bỗng nhiên, Cốc Vạn Tâm nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, Diệp gia chủ”.
Cốc Vạn Tâm nói: “Bởi vì số lượng mỗi lần giao dịch giữa chúng ta lớn đến mức đáng sợ nên các quản sự của Vạn Bảo các nhờ ta hỏi ngài, để xem có thể giao dịch bằng linh thạch trung phẩm hoặc linh thạch thượng phẩm hay không”.
“Tất nhiên, nếu không được thì cũng không sao, cách này chỉ vì tiện lợi thôi”.
Lần nào cũng mấy chục nghìn tỷ, chỉ kiểm kê thôi cũng phải mời người có cảnh giới Xuất Khiếu Kỳ trở lên mới được.
Nếu giao dịch bằng linh thạch thượng phẩm, số lượng đơn thể sẽ giảm đi mười nghìn lần, Kim Đan Kỳ là có thể xử lý.
“Ừ, đợi ta dùng hết linh thạch hạ phẩm rồi tính sau”, Diệp Thần Phi đáp.
“Vậy thì tốt quá!”
Cốc Vạn Tâm vui vẻ gật đầu.
Mỗi lần hai bên giao dịch đều sử dụng linh thạch hạ phẩm, nàng tin rằng số tiền tiết kiệm của Diệp Thần Phi chắc chắn sẽ không quá nhiều.
Thêm vài lần nữa thì chắc sẽ hết thôi.
Diệp Thần Phi uống trà, nhìn Cốc Vạn Tâm, không biết nàng đang cười ngây ngô việc gì.
“Đúng rồi, cho ta hỏi một câu”.
“Ta thấy Vạn Bảo các các cô là một tổ chức kinh doanh tương đối đơn thuần đúng không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Cốc Vạn Tâm gật đầu: “Đúng vậy, giới luật đầu tiên của Vạn Bảo các là luôn giữ thái độ trung lập, không bao giờ tham gia vào cuộc tranh đấu của các thế lực khác”.
“Chúng ta chỉ có hứng thú với linh thạch”.
“Vậy thì ta rất tò mò”.
Diệp Thần Phi hỏi tiếp: “Nếu đã không tham gia tranh đấu, các cô cần nhiều linh thạch như vậy để làm gì?”
Vấn đề này thực sự khiến Diệp Thần Phi rất khó hiểu.
Vạn Bảo các vô cùng khổng lồ, hầu như tất cả mọi nơi đều có bóng dáng của nó tồn tại.
Một tổ chức khổng lồ như thế này, số lượng linh thạch giao dịch mỗi ngày chắc chắn là một con số cực kì khủng khiếp.
Vậy thì câu hỏi được đặt ra, số linh thạch mà họ kiếm cuối cùng đi về đâu, được dùng để làm gì?
Đây là điều mà Diệp Thần Phi rất quan tâm.
Vì hiện tại hắn đang phải đối mặt với một vấn đề tương tự.
Nếu tiền ở trong ví thì nó sẽ mãi mãi chỉ là một con số.
Tiền được tiêu mới thật sự là tiền.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thần Phi, Cốc Vạn Tâm nhất thời bối rối.
“Ặc, Diệp gia chủ, chuyện này ta thực sự chưa bao giờ nghĩ tới”.
“Có điều, dù chúng ta kiếm linh thạch bằng cách nào thì chẳng phải cũng vì tiêu sao?”
Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu.
Đúng vậy, tiêu tiền như thế nào, nghe có vẻ như là một vấn đề rất buồn cười.
Chỉ khi nào số tiền vượt quá một giới hạn nhất định, con người ta sẽ cảm thấy đau đầu với việc nên chi tiêu như thế nào.
Hắn đang rất đau đầu.
Tất cả đều dùng để mua tài nguyên nên hắn luôn cảm thấy như trò đùa trẻ con.
“Hay để ta về hỏi giúp ngài nhé, ta nhớ là có thứ gì đó không tầm thường tiêu hao rất nhiều linh thạch”, Cốc Vạn Tâm trả lời.
“Được, vậy nhờ cô nhé”.
“Ta rất vinh hạnh!”
Cốc Vạn Tâm đồng ý với chuyện này.
Nàng tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Diệp gia chủ, thật ra hôm nay ngoài việc đến để giao dịch, ta còn mang đến cho ngài một tin tức”.
“Ồ?”
Diệp Thần Phi