Hai người Diệp Hoàng và Diệp Long được Diệp Thần Phi đích thân đón về.
Diệp Cầm Dao cũng không cần ra ngoài nữa, cô bé ở lại trong gương hồng trần.
Trong đình viện, Diệp Thần Phi lấy gương hồng trần ra, gõ nhẹ một cái lên mặt gương.
Một ánh sáng loé lên, bóng dáng của Diệp Cầm Dao chậm rãi xuất hiện.
Ánh mắt của cô bé hơi ngơ ngác, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong lịch luyện, phải một lúc lâu sau đó mới dần tỉnh táo.
“Đại bá”.
Diệp Cầm Dao khẽ cất lời.
“Sao rồi?”
“Đã tìm thấy phương hướng của bản thân chưa?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Cầm Dao không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô bé đứng ở đó, tĩnh lặng như tiên nữ.
Đôi mắt sáng vô cùng trong suốt, nhưng lại sâu không thấy đáy, cũng không hề gợn sóng.
Rõ ràng là cô bé đã hoàn toàn lột xác.
“Đại bá, có lẽ cháu còn phải đến nơi đó bồi dưỡng thêm”, Diệp Cầm Dao nói.
Cô bé là người đầu tiên nói muốn tiếp tục tu luyện.
“Là vì phương hướng vẫn chưa rõ ràng sao?”, Diệp Thần Phi hứng thú hỏi.
“Không”.
Diệp Cầm Dao giải thích: “Ở tầng thời quang thứ nhất, cháu đã hiểu con đường bản thân phải đi sau này rồi”.
“Cháu là muốn tiến vào tầng thời quang thứ hai”.
“Sao cơ?”, Diệp Thần Phi ngạc nhiên.
Gương hồng trần có tổng cộng ba tầng thời quang.
Trong tầng thời quang thứ nhất, một ngày là một năm.
Diệp Thần Phi vốn cho rằng để cô bé lịch luyện trong tầng thời quang thứ nhất một tháng, cũng là ba mươi năm.
Như thế đã đủ để cô bé tìm ra phương hướng của bản thân.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Cầm Dao không muốn dừng lại ở đó.
Tầng thời quang thứ hai, một ngày bằng mười năm!
“Đại bá, cháu muốn vào đó, hoàn thành hồng trần khúc của cháu”.
Nói xong, Diệp Cầm Dao duỗi ngón tay thón dài.
Hư ảnh của một cây đàn cổ chậm rãi ngưng tụ.
Cô bé gảy nhẹ dây đàn, khúc nhạc kỳ lạ lập tức vang vọng khắp trạch viện.
Cây liễu trên đầu hai người chợt đung đưa dù không có gió, nhẹ nhàng lay động theo khúc nhạc.
Một phiến lá liễu rơi lên vai Diệp Cầm Dao.
Dưới sự hun đúc của khúc nhạc, phiến lá vốn úa vàng bắt đầu xanh lại, cuối cùng trở nên tràn đầy sức sống!
Một khí thế mạnh mẽ chợt dâng lên từ trên người Diệp Cầm Dao.
Tu vi của cô bé tăng vọt, thoáng chốc đột phá Hoá Khí tầng sáu!
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó.
Tầng bảy, tầng tám, tầng chín!
Mãi đến khi đột phá đến Hoá Khí tầng mười hai, cô bé mới chậm rãi dừng lại, giấu đi hơi thở.
Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thần Phi mỉm cười gật đầu.
Hắn không hỏi phương hướng Diệp Cầm Dao tìm được là gì.
Đó vốn là một thứ hư ảo, tìm thấy mục tiêu mới là quan trọng nhất.
“Gương hồng trần có rất nhiều tác dụng, sau khi trở về cháu nên tập trung nghiên cứu”.
Diệp Thần Phi đưa gương hồng trần cho Diệp Cầm Dao, gương này vốn là chuẩn bị cho cô bé.
“Nhắc nhở cháu một chút, lúc chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, không nên tuỳ tiện tiến vào tầng thời quang thứ ba”.
“Vì chỉ cần sơ suất, cháu sẽ bị lạc ở nơi đó”.
Diệp Cầm Dao gật đầu: “Xin đại bá yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ”.
“Vậy thì được”, Diệp Thần Phi phất tay: “Trở về ổn định lại tu vi, chuẩn bị cho trận chiến của ba ngày sau”.
Tiễn cô bé đi rồi, Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ, sau đó xoay người biến mất.
Hắn xuất hiện trong một không gian màu xám tro.
Mộng Hư giới.
Không biết cô bé Diệp Hiểu Hiểu ở đây thế nào rồi.
“Hửm?”
Diệp Thần Phi cất tiếng nghi