Độc Tôn Thiên Hạ

8: Nhân Phẩm Của Ông Khiến Ta Bội Phục Tận Đáy Lòng


trước sau


Bị từ chối là chuyện nằm trong dự liệu.

Diệp Thần Phi hỏi: “Lời này nên hiểu sao đây?”
Hồ Sáng chỉ ra đám người trẻ tuổi bên ngoài và nói: “Lúc ngươi tới chắc cũng đã nhìn thấy”.

“Hàng rèn này của ta số người vô cùng đông, phần lớn đều là học nghề, ăn uống đi sinh hoạt của bọn chúng đều dựa vào ta, nếu ta đi, bọn chúng sẽ không có gì ăn mất, ha ha!”
Diệp Thần Phi nghi ngờ nói: “Tại sao lại như vậy? Học phí của bọn họ không đủ chi tiêu sao?”
Ở thế giới này, xin học là một chuyện vô cùng đắt giá.

Đặc biệt là đại sư lục phẩm như Hồ Sáng, muốn trở thành đệ tử của ông ta, tài lực không đủ thì không thể có khả năng.

Hồ Sáng cười nhấp một ngụm trà, ông ta nói: “Đám tiểu tử này đều là những đứa trẻ nghèo khổ ta thu nhận khi du ngoạn tứ phương”.

“Bọn chúng có quyết tâm, có thiên phú, nhưng không có cơ hội leo lên võ đài lớn này”.

“Cho nên ta mới cung cấp cơ hội này cho bọn chúng”.

Diệp Thần Phi bừng tỉnh, hóa ra là như vậy.

Khó trách, Hồ Sáng nói sẽ không bỏ được bọn họ.


Luyện khí là một chuyện vô cùng tốn tiền, nếu như không có Hồ Sáng, đám người trẻ tuổi này e rằng sẽ lại trở về dáng vẻ như trước, không có thiên phú, cả đời sẽ tầm thường không chí tiến thủ.

Diệp Thần Phi chắp tay: “Nhân phẩm của ông khiến ta bội phục tận đáy lòng”.

Hồ Sáng xua tay nói: “Không đáng nhắc tới”.

“Vì vậy ta không làm khách khanh nhà ngươi được rồi, ha ha”.

Diệp Thần Phi cười lắc đầu rồi nói: “Không, nếu nói như vậy, ta càng cảm thấy ông nên đi cùng ta”.

Hồ Sáng ngẩn người: “Tại sao ngươi nói như vậy?”
Diệp Thần Phi nói: “Ta hỏi ông, nuôi một đám học việc trẻ tuổi này, mỗi tháng đã chi ra bao nhiêu?”
“Cái này…”, Hồ Sáng không ngờ Diệp Thần Phi vẫn không buông tha, ông ta nghĩ một chút liền nói: “Nếu như tính luôn cả tài liệu luyện khí tiêu hao, cả một đám người kia mỗi tháng cần tiêu ít nhất 200 vạn viên linh thạch”.

Luyện khí chính xác là một nghề đốt tiền.

Diệp Thần Phi đưa năm ngón tay ra.

“Nếu như trở thành khách khanh của nhà họ Diệp, mỗi tháng ta có thể cung cấp cho ông 500 vạn viên linh thạch”.

“Hơn nữa, nếu ông muốn, có thể dọn toàn bộ hàng rèn này vào nhà họ Diệp, tất cả người học việc cũng vậy”.

“Yên tâm, người học việc đều là của ông, ta sẽ cho ông hoàn toàn tự chủ quyền lợi, ông chỉ cần thuận lợi dạy dỗ cho con cháu nhà họ Diệp là được”.

“Ngoài ra, nhà họ Diệp sẽ cung cấp toàn bộ tài liệu luyện khí, ông muốn cái gì cứ nói với ta”.

Diệp Thần Phi nói ra điều kiện của mình.

Hồ Sáng ngây người.

Ông ta hoài nghi mình nghe nhầm.

Mỗi tháng 500 vạn viên linh thạch, còn cung cấp tất cả tài liệu luyện khí, ngài đây không định sống đó chứ? Đại gia tộc phía nam cũng không tiêu tốn như vậy!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn lại cho mình năng lực hoàn toàn tự chủ, loại hào khí này quả thật không có từ ngữ nào có thể hình dung nổi!
“Tại sao ngươi phải làm vậy? Có tài lực như này hoàn toàn có thể mời một luyện khí

sư cao cấp hơn mà?”, Hồ Sáng vẫn ngạc nhiên không chắc chắn.

Diệp Thần Phi cười nói: “Luyện khí sư rất nhiều, nhưng luyện khí sư giống như ông e rằng ngày càng ít”.


“Ta rất tán thưởng lòng dạ của ông, cũng sẽ ủng hộ cách ông làm”.

Hồ Sáng im lặng.

Thời điểm ông ta đến thành Vân Tiêu, ba đại gia tộc cũng tới, muốn mới ông ta thành khách khanh cho gia tộc mình.

Nhưng khi biết Hồ Sáng phải chăm sóc nhiều người học nghề nghèo khổ như vậy, bọn họ rối rít đánh trống rút lui.

Dù sao thì lợi ích gia tộc mới là hàng đầu.

Mà Diệp Thần Phi còn là người đầu tiên bày tỏ ủng hộ ông ta.

Hơn nữa đã cung cấp thù lao nghịch thiên.

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”, Hồ Sáng hỏi.

Diệp Thần Phi gật đầu, cho ông ta một câu trả lời xác định.

“Vậy được!”, Hồ Sáng nói: “Theo như lời ngươi nói, ta dời hàng rèn đến nhà họ Diệp, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách tất cả chi tiêu của đám tiểu tử thúi kia”.

“Hơn nữa, 500 vạn quá nhiều, ta chỉ cần tiêu xài hàng ngày thôi, năm 50 vạn là được”.

“Không nhiều không nhiều”, Diệp Thần Phi nói: “Ông cũng phải tu luyện đúng không, hơn nữa ta hy vọng ông có thể thu nhận thêm nhiều thiếu niên nghèo khổ có thiên phú”.

“Thật sự quá nhiều”.


“Vậy thì 499 vạn đi”.

“Cái này”.

“Được rồi”, Diệp Thần Phi đứng dậy: “Tiền này tiêu đúng chỗ mới có thể phát huy giá trị lớn nhất”.

“Ông mau thu dọn chút đi, tốt nhất là hôm nay có thể đến nhà họ Diệp, ta sẽ dặn dò tốt quản sự trong tộc”.

Nói xong, Diệp Thần Phi cầm ra giấy viết thư, chắp tay cáo từ.

Chỉ còn lại Hồ Sáng ôm theo tâm tình kích động, hồi lâu không có cách nào bình tĩnh nổi.

“Nhiều linh thạch như vậy, có thể xài thế nào đây?”
Diệp Tùy Hổ ngồi ở thư phòng, nhìn túi đựng đầy ắp linh thạch, suy nghĩ thẩn thơ.

Đại ca cho tổng cộng hơn 100 vạn linh thạch thượng phẩm, sau đó Tùy Vân trông coi tài chính phân phối cho hắn năm ngàn viên, cũng chính là 5000 vạn linh thạch hạ phẩm, nói là chi tiêu tu luyện của tháng này.

Ôi trời ơi, trước kia chỉ có 100 vạn, bây giờ bỗng nhiên tăng gấp năm mươi lần, nhất thời hắn ta không biết nên phân phối thế nào.

“Ừ, đầu tiên là tiền lương và tài nguyên tu luyện, theo như lời đại ca nói, linh thạch tăng gấp đôi trước, luyện khí đan và khí huyết đan cũng tăng gấp đôi”..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện