Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1


trước sau

“Không chết à?”  

Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.  

Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.  

Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.  

Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.  

Advertisement

“Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.  

Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.  

Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.  

Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.  

Advertisement

Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.  

Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.  

Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên của gã Kiếm Nô này cũng là Lâm Nhất.  

Từ những ký ức vừa dung hợp, hắn biết được, bản thân hiện tại mười lăm tuổi. Ba năm trước, hắn gia nhập Thanh Vân Môn, do tư chất quá kém, nên không thể trở thành đệ tử của Thanh Vân.  

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   

Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.  

Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   

Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.  

Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.  

Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.  

Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.  

Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh cửa bước vào ngoại môn.  

Lâm Nhất thầm suy tính, thân là Kiếm Nô, thời gian tu luyện cùng tài nguyên hạn hẹp, thế nhưng suốt ba năm vẫn không cách nào đột phá đến võ đạo tầng ba, xem ra, ngộ tính của chủ nhân thân thể này có hơi… tầm thường.  

“Nếu đã có cơ hội sống lại, vậy thì phải sống cho tốt. Ở thế giới này, cái tên Lâm Nhất cũng có thể vang danh bốn bể!”  

Nói ra cũng kỳ quái, đối với chuyện xuyên không, Lâm Nhất có khả năng thích ứng cực nhanh, chỉ trong chốc lát, đã đặt ra mục tiêu cho mình  

Có lẽ, phần lớn là bởi vì công việc
ở kiếp trước đã tôi luyện một Lâm Nhất luôn giữ được sự bình tĩnh dù rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào.    

Kiếp trước, hắn là một luật sư thiên tài, nắm rõ luật pháp, chỉ cần gặp qua là không bao giờ quên, nổi danh bởi sự tỉnh táo, trầm ổn.  

Từ khi bước vào nghề cho đến nay, chưa từng thua kiện.   

“Trước mắt, cứ thử một phen, xem xem rốt cuộc tư chất của thân thể này là gì?”  

Lẩm bẩm tự nói, sau đó, Lâm Nhất đẩy cửa, bước ra khỏi nhà gỗ, đi đến khu đất trống trước nhà.  

Bày ra tư thế Mãnh Hổ Quyền, Lâm Nhất bước chân theo bộ pháp, lần lượt đánh ra từng quyền.  

Nghe cái tên “Mãnh Hổ Quyền”, có thể biết được đây là một bộ quyền pháp phổ thông. Trên thực tế, tại Thanh Vân Môn, công pháp cơ sở tốt hơn Mãnh Hổ Quyền nhiều vô số kể.  

Có điều, thân là Kiếm Nô, hắn chỉ có thể lấy được bộ công pháp này, không phải đệ tử chính thức của Thanh Vân Môn, thì không cách nào có được những tài nguyên của môn phái.  

Nói gì đến công pháp cơ sở?  

Mười tầng võ đạo, ba tầng đầu luyện gân cốt, luyện kinh mạch, ba tầng giữa luyện huyết nhục, luyện ngũ tạng, ba tầng cuối đả thông kinh mạch, hóa cốt, hoán tủy, bước vào tầng mười đỉnh phong.  

Quyền pháp cơ sở vốn dùng để mài giũa thân thể, cải tạo kinh mạch, cốt cách, huyết nhục, đặt nền móng cho con đường tu luyện dài đằng đẵng sau này.  

Vù vù!  

Quyền phong mạnh mẽ thổi bay lá rụng trên sân, Lâm Nhất cảm thấy toàn thân khoan khoái, dễ chịu, đắm chìm trong một thứ cảm giác kỳ diệu.  

Kỳ lạ, sao hôm nay, hắn lại đánh bộ Mãnh Hổ Quyền này trôi chảy như vậy?  

Trong trí nhớ, lúc đánh bộ quyền này, Lâm Nhất luôn cảm thấy u mê, khó hiểu, chỉ biết bắt chước theo.  

Có hình dạng, nhưng lại không có nội hàm.  

Thế nhưng, hôm nay, khi đánh bộ quyền này, hắn lại cảm thấy đầu óc minh mẫn, mọi thứ đều rõ ràng, tâm sáng như gương. Mỗi khi đánh ra một quyền đều có một luồng nhiệt chảy trong người, hắn lập tức hiểu ra điểm mấu chốt của quyền này.  

Mãnh Hổ Quyền có tổng cộng mười tám thức, mười lăm thức đầu chỉ có thể sử dụng để dưỡng sinh luyện thể. Ba thức sau có thể dùng trong chiến đấu, cần phải có ngộ tính cao mới luyện tập được.   

Theo thứ tự là: Hổ Khiếu Sơn Lâm, Mãnh Hổ Hạ Sơn, Bách Thú Triều Bái.  

Tinh hoa của Mãnh Hổ Quyền nằm trong ba chiêu này, tuy nhiên, lúc trước, Lâm Nhất vẫn chưa luyện thành. Hắn còn chưa rõ ràng mười lăm thức đầu, sao có thể để tâ m đến ba thức cuối cùng được chứ.  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện