*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngược lại còn mất trắng một bộ bí thuật cho hắn, Long Tượng Chiến Giáp.
Văn Ngạn Bác sau khi nhìn thấy Lạc Phong, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, ngực đau âm ỉ.
Lão già này, hôm đó đánh một trưởng lên ngực ông ta, khiến ông ta suýt chút nữa là mất nửa cái mạng.
Trước khi đi, ánh mắt của mấy trưởng lão Hỗn Nguyên Môn đều dừng trên người Lâm Nhất, ánh mắt đó cực kỳ băng lạnh.
“Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các hình như là lạ”.
“Bình thường, hai Tông môn này mà có thể hoà hợp được thì mặt trời mọc ở đằng Tây rồi. Ta thấy ánh mắt của mấy vị trưởng lão bên Tông môn kia như hận không thể nuốt sống Lâm Nhất ngay tại chỗ vậy”.
“Có thể hiểu được, yêu nghiệt như thế mà để hắn nổi lên thì sau này Hỗn Nguyên Môn làm gì có ngày yên ổn. Ngược lại, Lăng Tiêu Kiếm Các cũng to gan thật, lại chuẩn bị cho Lâm Nhất đi vào trong mật cảnh Ma Liên”.
“Nếu như chết yểu trong đó thì thú vị rồi, he he”.
“Truy cầu phú quý trong hiểm nghèo thôi, nếu như Lâm Nhất có thể sống sót ra ngoài, cho dù hắn không gặp được kỳ ngộ gì trong đó thì cũng có thể bỏ xa những người đồng lứa với hắn rồi”.
Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các vừa mới nhìn nhau không vừa mắt đã lập tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Người của Đế Quốc Đại Tần hầu như đều biết một chút đến ân oán giữa hai đại Tông môn này, đến cả những Tông môn tự do bên ngoài biên giới Đế Quốc cũng từng được nghe qua về chuyện này.
Nhưng Hỗn Nguyên Môn hôm nay lại yên lặng không nói một lời mà đi thẳng qua.
Không
hề tranh chấp từ lời nói, nhưng lại khiến Lạc Phong trưởng lão cảm thấy có chút căng thẳng, chó cắn người luôn không phải là con chó sủa to nhất.
Hân Tuyệt cũng hơi lo lắng nói: “Đám người này, sợ là không dễ dàng từ bỏ như vậy, tiểu sư đệ, trong mật cảnh Ma Liên phải thực cẩn thận mới được”.
“Hỗn Nguyên Môn dường như phái đi ba đệ tử nòng cốt, đều là những người có biểu hiện xuất chúng trong cuộc Long Môn tranh tài lần trước”.
Ánh mắt của Trần Huyền Quân quét một vòng trong đám đệ tử của đối phương rồi khẽ giọng nói.
Lạc Phong lạnh giọng nói: “Lần này cũng bạo tay đó, Hỗn Nguyên Môn tổng cộng cũng chỉ có bảy đệ tử nòng cốt, nếu không tính công tử Nham Tâm thì lần này đã phái đi một nửa số đệ tử nòng cốt rồi. Nếu như trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, tất cả đều chết trong đó thì tổn thất này đủ để khiến bọn họ khóc ròng rồi”.
Mặc dù nói như vậy, nhưng cả hàng người vẫn cảm thấy có chút áp lực, chỉ vì kế hoạch bên trong mật cảnh Ma Liên.
Mà lại phái đi ba đệ tử nòng cốt, động tĩnh lớn như vậy thì mục đích đương nhiên không nói cũng hiểu, đương nhiên là nhằm vào Lâm Nhất mà đến.
Lâm Nhất ở bên cạnh lắng nghe, không nói năng gì.