Lâm Nhất ngước mắt nhìn, trong mắt lóe lên tia sắc bén, duệ khí vô cùng vô tận từ hai đầu lông mày tán ra.
Chân nguyên rót vào bên trong chiến mâu, hắn vung tay lên.
Ầm!
Chiến mâu toát ra một luồng khí cực lạnh, hóa thành lưỡi đao khí hình bán nguyệt, bắn thẳng ra. Bốn gã tà tu chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh trọng thương ngay tại chỗ, trong mắt họ lóe lên tia hoảng sợ.
“Đáng chết!”
Trong cơn cuồng nộ, sát khí trên người bọn họ hóa thành thực chất, toàn thân tỏa ra yêu quang hệt như máu tươi.
Để có được sát khí đáng sợ như vậy, không biết bọn họ đã giết bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ thành.
Tiếc là không có tác dụng gì cả… Có được kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên, Lâm Nhất không sợ bất kỳ loại yêu sát nào, bởi vì chúng không cách nào ảnh hưởng đến tâm trí hắn.
Hiển nhiên, đám người trước mắt đã bị trọng thương, nhưng bọn họ không hề có ý lui bước, trái lại, lòng tham càng bùng cháy dữ dội.
Cũng không biết… là ai chán sống?
Thủy Nguyệt kiếm thế trên người Lâm Nhất tản ra, hóa thành mặt hồ yên tĩnh. Khi hắn di chuyển, mặt hồ bỗng gợn sóng, Lâm Nhất tựa như một cơn gió, lẳng lặng đi xuyên qua bốn người kia.
Gió xuân hóa mưa rào, lẳng lặng tưới mát muôn nơi.
Gió qua đi, bốn người trợn trừng mắt nhìn lỗ thủng trên ngực mình, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
Bịch!
Bốn bóng người đồng loạt ngã xuống, toàn bộ đã mất đi sinh cơ.
Lâm Nhất lau sạch máu trên chiến mâu, nhìn thấy vết nứt cực nhỏ trên mâu lại rộng ra thêm một chút, trong mắt hắn lóe lên tia xót xa.
Bảo khí bậc này không dễ có được, sớm biết như vậy, hắn đã không thử uy lực của nó trên thân bốn người kia, tuy nhiên, thu hoạch lần này cũng không quá tệ.
Cuối cùng cũng xác định được, thanh bảo khí này vẫn có thể sử dụng trong mật cảnh, xem như một trợ lực không nhỏ cho hắn.
Sau khi Lâm Nhất lau sạch vết máu trên chiến mâu, hắn bỗng xoay người, bình tĩnh nói: “Dù
có là độc xà am hiểu ẩn nấp như thế nào đi nữa thì cũng khó che giấu được mùi tanh trên người, đừng trốn nữa, ra đây đi!”
Vèo!
Cách đó không xa, giữa bầy yêu thú hỗn độn bỗng xuất hiện một bóng người. Người nọ tiến đến trước mặt Lâm Nhất, cười khẽ: “Đại Tần đế quốc cũng có cao thủ đấy chứ…”
Người vừa xông đến có sắc mặt trắng bệch, sau khi hiện thân, hắn cũng không thèm che giấu sát khí trên người.
Sát khí toàn thân khuếch tán khắp bốn phía, bên trong sát khí nồng đậm đến mức hóa thành thực chất ẩn giấu một luồng khí vừa rét lạnh vừa âm tàn. Với tu vi Huyền Võ tầng tám cực kỳ thuần thục và điêu luyện, hắn ta rất có lòng tin vào bản thân.
Người nọ khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Lâm Nhất.
Thiếu niên trước mắt vừa kích hoạt bảo khí, với tu vi Huyền Võ tầng bảy, e là chân nguyên trong người hắn đã hao tổn không ít, hiện tại tỏ ra bình tĩnh cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Hắn ta cảm thấy tất cả đều đang nằm trong sự khống chế của mình.
“Trong lúc chém giết mà vẫn phát giác được Trương Lương ta đang ẩn nấp bên cạnh, quả thật ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy! Dùng sức một người giế t chết ba gã đệ tử Huyền Võ tầng tám, tuy rằng có sử dụng bảo khí, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của ngươi, có lẽ không cần bảo khí cũng vẫn có thể giế t chết đám người kia một cách dễ dàng”.