Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1098


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau trận chiến ngang cơ với Phong Dã, hắn càng thêm kiên định với niềm tin của mình.  

Dựa vào kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên cùng với một trái tim hướng về kiếm, sớm muộn gì, hắn cũng bước ra khỏi lãnh thổ bao la rộng lớn của Đại Tần đế quốc.  

Đi đến một thế giới càng to lớn hơn, một võ đài càng khí khái hơn, tạo dựng danh tiếng cho chính mình.  

Trần Huyền Quân nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy ẩn ý, xem ra, trong trận chiến trước đó, hắn ta đã xem thường vị thiếu niên này rồi.  

Mấy người Hân Nghiên không chứng kiến cảnh tượng Lâm Nhất đối chiến cùng ba người Chương Viêm, nhưng hắn ta thì lại thấy rất rõ.  

Khí thế cùng tâm tính của Lâm Nhất mang đến cảm giác hệt như ánh mặt trời rực lửa. Hào hùng vạn trượng, khí độ hiên ngang, hắn ta chỉ nhìn thấy loại khí phách này từ trên người của Bát công tử.  

Tuy ở hiện tại, bất kể là cảnh giới hay tuổi tác, Lâm Nhất đều thua xa Bát công tử, nhưng khí phách của hắn lại không hề thua kém.  

Quả thật đáng sợ!   

Khó mà tưởng tượng được, đến một ngày nào đó, khi hắn đạt đến độ tuổi và cảnh giới tương đương với Bát công tử thì sẽ như thế nào.  

E rằng dưới một kiếm của hắn, sự huy hoàng của Đại Tần đế quốc cũng mất đi sắc thái.  

Trần Huyền Quân chợt hiểu ra vì sao các chủ Kiếm Các nhất quyết để Lâm Nhất đi đến nơi cửu tử nhất sinh, nguy cơ tứ phía như Mật cảnh Ma Liên.  

Bởi vì các chủ có tầm nhìn xa hơn hẳn người thường, ngài ấy có thể nhìn ra trên người Lâm Nhất ẩn chứa tiềm lực và khí phách kinh người
kia.  

Hắn không phải một tên yêu nghiệt tầm thường, mà là chân long trong những nhân tài kiệt xuất.  

Đối với hắn, Mật cảnh Ma Liên chính là hồ hóa long, dù có chết trong đó thì cũng là số mệnh của hắn.  

Hoặc là sống một cuộc đời oanh oanh liệt liệt, hoặc là triển lộ tài năng trước mắt thế nhân, sau đó một bước lên mây, chứ không thể nào là vật trong ao, sống mờ nhạt cả đời.  

“Sư huynh, thương thế của huynh sao rồi?”  

Lâm Nhất ngước mắt nhìn, phát hiện sắc mặt Trần Huyền Quân không được tốt cho lắm, e là trận chiến vừa rồi đã khiến hắn ta bị thương nặng hơn so với tưởng tượng của hắn, có lẽ Trần sư huynh đã phải liều mạng mới cầm cự được.  

Hắn có thể đánh bại ba người kia, một phần là nhờ sư huynh đã tiêu hao không ít chân nguyên của bọn họ.  

Đương nhiên, ngay cả khi không có sự trợ giúp đó, hắn vẫn có lòng tin có thể đánh bại được đối phương.  

Có điều, đánh bại thì dễ, đánh chết ba người họ lại không dễ.  

“Vết thương không đáng lo, có điều muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thì phải mất ít nhất bốn, năm ngày… Thế nhưng, bảo điện Hắc Liên sắp chính thức mở ra rồi”.   

Nhìn cột sáng màu đen trong hồ nước dần mờ nhạt, ánh mắt


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện