Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1120


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất vừa thông qua thử thách đã nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt từ xa trong lối đi tầng hai.  

Hắn nghĩ tới điều gì đó, bèn thi triển Thất Huyền bộ đến cực hạn, nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.  

Đáng tiếc...  

Khi hắn chạy tới đài sen Đa Bảo trong một đại điện nọ thì đã chậm một bước.   

Trong đại điện sáng trưng còn sót lại vết máu, khí tức chân nguyên hỗn tạp tràn ngập trong không khí.  

Bên trên đài sen trống trơn, bảo vật đã bị người khác lấy đi, Lâm Nhất lẩm bẩm: “Có vẻ như mình không được may mắn lắm”.  

Hắn lắc đầu rồi bước lên đài sen, không có tâm trạng tìm kiếm trong tầng hai mà đi thẳng lên tầng ba.  

Nếu nói Lâm Nhất không được may mắn thì chỉ có thể miêu tả Đường Thông của Kiếm Các bằng từ “xui xẻo”.  

Hắn ta đã gặp người mà hắn ta không muốn gặp nhất ở đại điện đặt đài sen Đa Bảo trên tầng hai, đó là Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo.  

Ban đầu trong đại điện có hơn mười người đang đánh nhau giành bảo vật.  

Nhưng sau khi Kinh Tuyệt xuất hiện, đao Thất Tuyệt trong tay hắn ta chui ra khỏi vỏ, chân nguyên rót vào làm cho thanh đao hàm chứa đao thế sắc bén đầy tuyệt tình tuyệt hận liên tục xoay tròn, va chạm với binh khí khác toé lửa, không ngừng phát ra tiếng leng keng.  

Sau khi thanh đao Thất Tuyệt dài nửa mét xoay tròn mấy vòng, nó lại rơi vào
tay Kinh Tuyệt.  

Nhìn ra xung quanh, hơn mười người kia đã ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân chảy máu đầm đìa.  

Đường Thông vẫn còn đứng đó, trên ngực cũng có ba vết thương dữ tợn, đao ý còn sót lại hằn sâu lên vết thương, máu chảy không ngừng.   

Kinh Tuyệt mỉm cười: “Thật trùng hợp, lại gặp ngươi rồi. Ngươi muốn tự đi hay để ta tiễn ngươi đi?”  

Đường Thông nhìn những người nằm dưới đất lặng lẽ bóp nát ngọc giản rồi biến mất.  

“Ta sẽ tự đi”.  

Thực lực không bằng người khác nên cũng không có gì đáng nói, vẻ không cam lòng thoáng qua trong mắt Đường Thông.  

Vừa bóp nát ngọc giản thì trời đất bắt đầu quay cuồng, sau khi thị giác bình thường trở lại, hắn ta đã đứng trong trận pháp ở hoang nguyên Tịch Diệt, xung quanh là trưởng lão của các đại tông môn đang lo lắng chờ đệ tử của tông môn mình.  

“Đường sư đệ”.  

Nghe ai đó gọi mình, Đường Thông ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Lạc Phong trưởng lão và Hân Tuyệt sư huynh đang bước lại gần mình.  

“Tình hình sao rồi?”  

Hai người vừa đến đã vội vàng hỏi.  

“Ta gặp Kinh Tuyệt của


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện