Lâm Nhất đã sớm dự liệu băng lạnh không chặn được đối phương, một kiếm này chính là chuẩn bị cho hắn ta.
Xoẹt!
Kiếm đi sâu vào lồng ngực nửa tấc, trong mắt Bạch Nhạc lóe lên vẻ hung ác, hai tay nắm lấy thân kiếm, gắt gao ghì chặt không để kiếm đi sâu thêm nữa.
Phụt!
Lâm Nhất cũng không miễn cưỡng, rút kiếm ra, máu tươi bắn tung tóe, Bạch Nhạc bị chấn bay đi.
Lúc hắn ta sắp rơi xuống đất, lại một luồng kiếm mang khác vô tình quét tới.
Kiếm mang để lại vết thương sâu có thể thấy cả xương trên lồng ngực hắn ta, kiếm thế mạnh mẽ làm hắn ta đập mạnh lên vách tường. Tiếng xương gãy vang lên, Bạch Nhạc vừa lăn vừa bò, chạy trốn vào một hành lang.
“Chạy nhanh thật đấy!”
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, không đuổi theo.
Cũng không phải hắn để lại đường sống cho kẻ kia, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải lấy được đan Càn Khôn Âm Dương.
Nếu đuổi theo qua đó, bị người ta trộm đan đi thì lỗ to.
Tầng sáu và tầng bảy hắn đều trở về tay không, tầng này tuyệt đối không thể để chuyện này lặp lại nữa.
Tên Bạch Nhạc kia bị hắn đâm trúng tim, tuy không đâm xuyên nhưng sau đó lại bồi thêm một kiếm.
Nếu thật sự có thể sống sót thì coi như hắn ta cũng lớn mạng.
Ánh mắt hắn dừng trên đan Càn Khôn Âm Dương. Nhìn bên cạnh đan dược có hai bóng rồng một âm một dương lượn lờ, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ.
Qua ánh mắt của Bạch Nhạc có thể đoán ra, đan này khá quý giá.
Tu vi Huyền Võ tầng chín đỉnh phong của hắn ta mà còn khao khát như vậy, tu vi Huyền Võ tầng tám sơ kỳ như mình luyện hóa đan này, có lẽ sẽ thu được lợi ích rất
lớn.
Sau khi cất viên đan này vào, Lâm Nhất liếc nhìn đài sen Đa Bảo, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
Bước lên đài sen này, hắn sẽ lên đến tầng chín. Nếu hắn có thể thông qua khảo nghiệm thì chỉ còn cách tầng mười trong truyền thuyết một bước mà thôi.
Hắn có lòng tin bảy phần có thể thông qua khảo nghiệm của tầng chín, nhưng tầng mười thì hơi mất lòng tin.
Người thông qua khảo nghiệm tầng mười lần trước đã lâu đến nỗi không nhớ ra được là ai, do đó tầng mười đã trở thành truyền thuyết.
Còn tầng chín thì chỉ là nghìn năm chưa có người lên được mà thôi.
Một nghìn năm rất dài, nhưng đối với võ giả mà nói thật ra cũng không dài bao nhiêu.
Cao thủ cảnh giới Thiên Phách ít nhất đã có tuổi thọ ba trăm năm rồi.
“Nhưng chung quy mình cũng phải lên được tầng mười một phen”.
Trong mắt Lâm Nhất ánh lên sự quyết đoán, hắn không hề do dự, bước lên đài sen Đa Bảo. Ánh sáng lóe lên, hắn đã biến mất.
Trong tầng tám của bảo điện Hắc Liên, ở một đại điện Đa Bảo khác.
Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo không có biểu cảm gì, vẻ mặt hờ hững nhìn đài sen, u quang lấp lóe.
U quang lấp lóe, bóng ảnh mông lung.