*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nét mặt Thập Tam gia khẽ thay đổi, ông ta nhìn qua, thấy bóng lưng Lâm Nhất bên hồ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta chậm rãi bước qua.
“Thập Tam gia, ông nói xem, tại sao trên đời này lúc nào người tốt cũng không sống được lâu nhỉ?”
Không đợi Thập Tam gia trả lời, Lâm Nhất nhìn hồ nước lạnh mù sương, lẩm bẩm: “Ta đã suy nghĩ về câu hỏi này suốt mười ngày qua, và ta đã hiểu, thật ra câu hỏi này không có câu trả lời. Ta không cần suy nghĩ, hơn nữa không nên ngồi không ở đây, ta chỉ cần làm theo lòng mình là được”.
“Nhưng như ngươi đã nói, chuyện này không có chứng cứ, dù đoán được là ai thì Lăng Tiêu Kiếm Các cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng sẽ không đứng về phía ngươi”.
Thập Tam gia tiếp lời.
“Vậy nên, đã đến lúc ta phải đi rồi”.
Lâm Nhất xoay người, vẻ mặt bình tĩnh, chẳng qua trong sự bình tĩnh này có ý lạnh khiến người ta run sợ.
Ở cõi thế tục hồng trần có quá nhiều ràng buộc và quy tắc, tuổi càng lớn sẽ suy nghĩ càng nhiều, suy nghĩ càng nhiều sẽ càng không dám manh động.
Ngồi ở vị trí cao, sợ rút dây động rừng, không thể nói rõ đúng sai, không thể nói rõ đạo lí.
Nhưng người đã chết, dù thế nào cũng cần phải có người chịu trách nhiệm, cũng không cần nghĩ quá nhiều.
Thừa khi khuôn mặt ta chưa già, nhiệt huyết tuổi trẻ vẫn còn đó, cứ mặc kệ thế tục hồng trần, chỉ hỏi kiếm trong tay mình.
Gió mang theo hơi lạnh từ trong hồ thổi tới, phất bay những sợi tóc bạc trên trán Thập Tam gia, để lộ khuôn mặt dãi dầu sương gió đầy nếp nhăn.
Thập Tam gia nhìn thiếu niên trước mặt mình, trong lòng chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc.
Trong những ngày qua, ngoại trừ cái chết của Hân Tuyệt, người ông ta lo lắng nhất chính là đứa trẻ này.
Nhìn dáng vẻ hắn im lặng, ngồi bất động trước Hân Tuyệt, lúc thì hối hận, lúc thì ảo não, lúc thì đau khổ... Trong đêm tối thậm chí còn ôm đầu khóc thầm nhiều lần.
Ông ta lặng lẽ dõi theo tất cả mọi thứ.
Lần đầu tiên thiếu niên vào rừng Táng Kiếm, bị người ta dồn vào đường cùng, những lúc cùng đường bí lối nhất cũng không chảy một giọt nước mắt.
Dù đau khổ nhường nào, hắn cũng sẽ chịu đựng, hệt như thanh kiếm trong tay hắn, lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không
lùi, không sợ sinh tử.
Nhưng mười ngày qua hắn lại khóc thầm trong đêm không biết bao nhiêu lần.
Thật lòng ông rất thích đứa trẻ cũng là kiếm nô giống ông này, sợ hắn gặp phải khó khăn này sẽ không thoát ra được bóng ma trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vượt qua, không sa vào sự bi thương và hối hận. Thiếu niên vẫn là người thiếu niên ấy, nhưng vẻ tang thương trong mắt lại không thể giả vờ, tấm lòng hướng về kiếm đã được định sẵn sẽ xuất hiện một vết hằn, cả đời này không thể quên.
“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi. Chỉ cần lão già ta đây rút được kiếm sẽ luôn hướng về ngươi”.
Đôi mắt vẩn đục thoáng hiện tia sắc bén, sự quan tâm trong lời nói của Thập Tam gia hết sức rõ ràng.
“Thập Tam gia, châm độc dưới đất có còn sử dụng được không ạ?”
Lâm Nhất nhìn những cây ngâm châm bị rút ra rồi vứt trên mặt đất.
Ngân châm mảnh, dài, ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bề ngoài khá tinh xảo. Thật khó để tưởng tượng nó sẽ là ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa, một loại bí bảo ám khí vô cùng trí mạng.
“Vẫn được, chỉ cần không dính máu, chất độc sẽ không có tác dụng”.
Thập Tam gia đoán được Lâm Nhất muốn làm gì nhưng không nhiều lời, phất tay đưa tám cây ngân châm dưới đất qua.
Lâm Nhất nhận lấy ngân châm, sát khí loé qua trong mắt rồi biến mất.
“Cáo từ”.
Sau khi cất ngân châm, Lâm Nhất quay lưng rời đi không chút do dự, chỉ là trước khi đi hắn nhìn Hân Tuyệt thật kĩ.
Y nằm yên lặng trên bệ đá, nếu ai không biết sẽ cho rằng y chỉ đang ngủ say.
Sư huynh, ta sẽ tham gia Long Môn tranh tài, nhận lấy vinh quang của thanh kiếm trong tay huynh để bảo vệ Hân Nghiên tỷ, tiếp tục bước đi cho đến cuối...