Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1212


trước sau

Trong võ trường ngoại từ Bát đại kim cương và một số ít người dốc hết sức lực mới có thể nắm chặt được thanh kiếm trong tay ra thì hầu hết bội kiếm của tất cả mọi người đã bị đánh văng ra ngoài.  

Kiếm chính là sinh mệnh của kiếm khách.  

Kiếm còn người còn, kiếm gãy người mất, một kiếm khách đến kiếm cũng không thể nắm giữ được thì chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất.  

Thực lực thế này, Vương Diễm thế mà vẫn còn mơ mộng hão huyền muốn dạy cho Lâm Nhất một bài học.  

Rõ là ngươi si nói mộng, không biết trời cao đất dày.  

Kiến đông là có thể giết được voi hay sao?  

Sai!  

Kiến có đông hơn nữa thì cũng chỉ là kiến, không cắn chết được voi, mà ngược lại một cái hắt xì của voi cũng đã đủ để thổi chết vô số kiến.  

Muốn cắn chết voi, ngươi ít nhất cũng phải là một con sói đói mới được.  

Đáng tiếc, đám người này trước mặt Lâm Nhất lại chẳng khác gì kiến.  

Thực lực của hắn bây giờ đã khác xa với lúc xưa rồi.  

Tu luyện được công pháp được truyền thừa từ thời thượng cổ thịnh thế hoàng kim, nắm vững cảnh giới đỉnh phong viên mãn của kiếm pháp Linh cấp thượng phẩm, phong mang sánh ngang với Bán Bộ Tiên thiên kiếm ý, tu vi kh ủng bố cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9…  

Lại càng đừng nói còn có Long Tượng Chiến Thể Quyết và Long Hổ Quyền quanh thân, bí thuật Đạn Chỉ Thần Kiếm.  

Con át chủ bài của hắn, thủ đoạn của hắn, sự đáng sợ của hắn đã vượt qua sức tưởng tượng của Vương Diễm từ lâu rồi.  

Những thành viên của liên minh Quân Tử trước mắt này, cũng chỉ có Vương Diễm là miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9, những người còn lại cao nhất chẳng qua là tu vi Huyền Võ tầng thứ 8.  

Một đám vô dụng thế này, có nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì?  

Ong!  

Lưu
quang b ắn ra khắp xung quanh thân kiếm, vang vọng không dứt, Lâm Nhất vung tay nắm chặt thanh kiếm, từng bước từng bước đi về phía trước.  

Kiếm thế vô hình rơi lên người của tất cả người trong liên minh Quân Tử, khiến không ít người cảm thấy như bị núi đè, đau đớn vô cùng, hai chân run rẩy, đến việc đứng vững thôi cũng cực kỳ khó khăn.  

Trong lòng Bát đại kim cương bảo vệ phía trước Vương Diễm đều cảm thấy hoảng hốt, thần sắc trong mắt đầy khủng hoảng.  

Ấn tượng của bọn họ với Lâm Nhất vẫn chỉ dừng ở tu vi Huyền Võ tầng thứ 5, chỉ dựa vào sức mạnh cờ chiến Xích Diễm để đối đầu với bọn họ.  

Nhưng lại không ngờ tới, mới có mấy tháng không gặp, sau khi gặp lại đối phương.  

Thì đối phương đã như một ngọn núi cao sừng sững, như biển sâu mênh mông vô tận thế này, ngoài sâu xa khó đoán thì chính là hoàn toàn không thể thăm dò.  

“Lâm Nhất, ngươi muốn làm cái gì, còn định giết người của kiếm các nữa à?”  

Nỗi sợ hãi trong lòng Vương Diễm càng khó mà dùng ngôn từ để hình dung, giờ còn chưa kịp giao đấu mà kiếm thế kia đã khiến tất cả mọi người từ trên xuống dưới của liên minh Quân Tử gần như sụp đổ, hắn quả thực không thể ngờ được.  

Trong đầu nghĩ đến một loại khả năng, đột nhiên hoảng hốt vô cùng…  

Chẳng lẽ người này thực sự muốn giết mình? 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện