*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi hết ba lần, cơn đau vốn dĩ như xé nát tim gan bỗng nhiên biến mất tăm.
“Trong vách Xám Hối không được mang kiếm, cũng không được mang theo túi trữ vật, nếu tin tưởng ta thì giao cho ta bảo quản”.
Mai hộ pháp khẽ giọng nói.
Lâm Nhất gật gật đầu, lấy kiếm hạp trên lưng xuống, ánh mắt rơi trên hạp kiếm cổ xưa. Bên trong hạp kiếm có Táng Hoa Kiếm, từ lúc lấy được kiếm này đến nay, nó chưa từng rời khỏi mình.
Nửa đời lục bình trôi theo con nước, một đêm mưa lạnh chôn vùi hoa. Hồn là tơ liễu cuốn bay theo gió, người đi ta ở, cách hai thu.
Bỗng nhiên, nhớ đến ngày đầu khi có được thanh kiếm này, bên tai từng vang lên câu thơ.
Trong đầu có rất nhiều cảnh tượng vụt qua, hắn từ Thanh Vân Tông, hắn từ một kiếm nô nhỏ bé đi đến ngày hôm nay. Từng trải qua sống chết, từng trải qua ly biệt, từng tuyệt vọng, cũng từng đau thương, duy chỉ có kiếm này là không rời không bỏ.
Đưa kiếm hạp giao cho Mai hộ pháp, Lâm Nhất lại lấy xuống túi trữ vật, trịnh trọng đưa qua.
Bên trong túi trữ vật có rất nhiều chí bảo cùng với bí mật.
Nhưng Mai hộ pháp chắc chắn là người đáng tin, không cần phải nghĩ quá nhiều khi giao cho ông ấy.
“Đi thôi”.
Mai hộ pháp tự mình dẫn đường, đưa theo Lâm Nhất đi thẳng về phía vách Xám Hối.
Trong ánh mắt có chút bàng hoàng của tất cả mọi người, bóng lưng của thiếu niên áo xanh dần dần biến mất, trên quảng trường Tiêu Vân vang lên từng hồi tiếng thở dài.
Lâm Nhất, mặc dù hắn đã đi rồi nhưng hắn chắc chắn là đệ tử
để lại ấn tương sâu sắc khó phai mờ nhất trong kiếm các.
Hắn có quá nhiều thứ đáng để khiến người ta nhớ về mình.
Yêu nghiệt thiên kiêu, anh tài nhân kiệt, tên của hắn, kiếm của hắn không hề hổ thẹn.
Mặt trời chiều lặn về Tây.
Đám người Tần Vũ chứng kiến toàn cảnh màn kịch này, từ đầu đến cuối chưa từng lộ diện, sau đó quay trở về Đế Đô.
Trên đường, thành viên hội Thanh Huyền đi bên cạnh Tần Vũ đề cập đến việc ban ngày xảy ra trên quảng trường Tiêu Vân, đều cảm khái không thôi.
Đám người này đều đã là cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10 đỉnh phong, thậm chí còn có cả cao thủ tuyệt đỉnh Bán Bộ Tử Phủ, bất luận là thanh danh hay thực lực của bọn họ trong Đế Quốc Đại Tần đều chỉ xếp phía sau tám công tử.
Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy mọi chuyện xảy ra liên quan đến Lâm Nhất, dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút khâm phục.
Tự cắt Huyền mạch là một hành động vô cùng tàn nhẫn với chính mình, tự vấn lòng bọn họ thực sự đều không thể làm được.
Tâm trạng của Tần Vũ ngược lại khá là tốt, Lâm Nhất mặc dù chưa chết nhưng tự cắt Huyền mạch thì chắc chắn là tàn phế rồi.