Năm đó, sau khi Thiên Cơ Môn bị diệt, dị bảo tà đạo càng ngày càng ít đi, rất hiếm gặp.
Dù là khắp cổ vực Nam Hoa thì cũng vô cùng hiếm, đừng nói chi là đế quốc Đại Tần.
“Hộ pháp cứ thử một lần là biết!”
Víu!
Ngân châm trong tay Lâm Nhất bắn thẳng ra, sau khi nhận lấy, Mai hộ pháp liền dùng châm này đâm lên ngón tay mình.
Một giọt máu rỉ ra, phút chốc, khoảng không xung quanh trở nên đen kịt, thoang thoảng mùi máu tanh.
“Quả thật là ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa”.
“Ngày đó, trong sơn mạch Tịch Diệt, tuy rằng Vương Diễm che mặt nhưng ta cực kỳ quen thuộc với ánh mắt của hắn, nên đã sớm xác định hắn là thủ phạm. Lúc ban ngày, ta dùng vật này để thăm dò hắn, trong lúc hoảng loạn, hắn đã lỡ miệng nói ra tên của nó”.
“Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn”.
Sắc mặt Mai hộ pháp thoáng trở nên âm u, với hiểu biết của Vương Diễm thì chắc chắn hắn ta không thể nào biết đến sự tồn tại của ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa.
Không chỉ Vương Diễm, e là rất nhiều trưởng lão Tử Phủ đều không biết đến thứ này.
“Cho nên ngươi quyết định giết hắn? Ngươi có thể báo lại với tông môn, không cần tự tay làm việc đó, đồng thời đẩy bản thân vào bước đường cùng”.
“Ta cũng từng nghĩ vậy, tuy nhiên, đối với tông môn thì đây cũng chưa thể là bằng chứng, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, nói không chừng để Vương Diễm có cơ hội chạy thoát. Ta đã để lỡ mười ngày trong rừng Táng Kiếm, quyết không thể để hắn sống tiếp”, Lâm Nhất bình tĩnh nói, không chút sợ hãi.
Mai hộ pháp không biết nên nói gì, Lâm Nhất nói rất đúng, lời của hắn quả thật không thể xem như bằng chứng được, muốn tông môn vì đó mà giết Vương Diễm e
là rất khó.
Cuối cùng ông ấy cũng đã hiểu vì sao Lâm Nhất lại lựa chọn gi ết chết Vương Diễm ngay trước mặt mọi người rồi, rất nhiều chuyện, dù cho biết rõ chân tướng thì tông môn cũng không cách nào ra tay được.
Hắn làm như thế là muốn thay tông môn báo thù cho Hân Tuyệt, ít nhất thì kẻ thủ ác đã chết dưới kiếm của hắn.
“Ngoại trừ binh khí, ngươi có thể chọn hai món đồ”.
Mai hộ pháp đổi chủ đề, lấy ra túi trữ vật của Lâm Nhất. Việc này xem như đã phần nào khai ân với hắn.
Đệ tử bị đưa đến vách Sám Hối là để chịu phạt, theo lý thì không thể đem theo bất cứ thứ gì.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi lấy ra một miếng ngọc giản có ghi chép công pháp Đại Phong Kình cùng với một bản Thanh Huyền Bút Lục.
“Ngươi có nghĩ… Vương Diễm chỉ là một con cờ hay không? Có lẽ còn có kẻ khác… đứng sau chuyện này!”, Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất, trầm giọng nói.
“Có từng nghĩ, trước khi chia tay, sư huynh từng nói có người không muốn huynh ấy xuất hiện tại Long Môn tranh tài cuối năm. Ta nghĩ, Mai hộ pháp sẽ biết rõ ân oán gút mắc trong đó hơn ta”, Lâm Nhất đáp.
Vừa nãy, trên quảng trường Tiêu Vân, Lạc Phong trưởng lão từng nhắc đến một chuyện xảy ra mười năm trước.
Cái chết của Hân Tuyệt không hề đơn giản.
“Biết thì đã sao?”