Hai bóng người, mỗi người một kiếm. Trên khu đất bằng phẳng, hai luồng kiếm mang sáng rực rỡ như Hạo Nguyệt va chạm mạnh vào nhau, phát ra tiếng nổ đinh tai.
Sương Hàn Vạn Lý!
Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!
Ba đại sát chiêu lần lượt được xuất ra, trên biển mây mênh mông không thấy bến bờ bỗng nhiên xuất hiện những luồng kiếm mang lộn xộn đan xen với nhau. Kiếm mang lạnh lẽo phản chiếu lấp loáng dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, giống như từng đoá kiếm hoa đang nở rộ trong không trung.
Đợi đến khi sóng âm tiêu tan mới ngỡ ngàng phát hiện, bên trong vách Xám Hối, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một mình Lâm Nhất.
Cái gọi là đối thủ, chỉ là Lâm Nhất muốn tách mình thành hai, dùng Thất Huyền Bộ đỉnh phong để đóng vai mà thôi.
Luyện kiếm trong núi không có yêu thú, không có đồng đạo, muốn luyện kiếm thì cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng ra rồi tự mình hoá giải chiêu thức.
Nếu có người khác ở đây thì chắc chắn sẽ bị doạ cho giật mình.
Kiếm thuật và thân pháp phải cao siêu đến mức độ nào mới có thể làm được đến mức này.
Nhưng Lâm Nhất đã sớm quen với điều này, chẳng qua là do cuộc đời xô đẩy mà thôi.
“Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này dường như vẫn còn tiềm năng để khai thác, nhưng ta rõ ràng đã tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn rồi, nếu còn tiến lên nữa, chẳng lẽ vẫn còn có thể tu luyện?”
Lâm Nhất thoáng khó hiểu, công pháp võ kỹ, tứ đại cảnh giới.
Sơ thành, tiểu thành, đại thành, viên mãn.
Trên viên mãn, chẳng lẽ còn có một cảnh giới nữa?
Đúng vào lúc này, bên dưới biển mây lại vang lên tiếng đàn, vô duyên vô cớ nhiễu loạn cảm xúc của hắn.
Tiếng đàn lộn xộn chẳng ra bài, nhưng người đánh đàn lại như không hề
hay biết, mà ngược lại càng đánh rất vui vẻ.
“Ta ngược lại muốn nhìn xem, nhà ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào!”
Trong đáy mắt Lâm Nhất thoáng qua cơn giận, hắn đã thực sự hết chịu nổi, hắn có thể nhẫn nhịn sự cô đơn và trống vắng trong vách Xám Hối này.
Nhưng thực sự không thể chịu nổi tiếng đàn lộn xộn, điên rồ, dày vò lòng người này.
Viu!
Một bước đi qua, Lâm Nhất đến bên cạnh vách núi, nhìn xuống vực sâu bên dưới biển mây, đầu mày nhíu chặt lại.
Nhảy, hay không nhảy?
Nhảy, hay không nhảy?
Trong lòng Lâm Nhất bực bội, tiếng đàn vang lên bên tai càng trở nên lộn xộn, chói tai, kẽo cà kẽo kẹt, khó nghe như tiếng quạ kêu.
Thực khó mà tưởng tượng được, có người có thể đánh ra được tiếng đàn khó nghe như thế.
Cho dù là người mới học đàn, e là cũng không đến mức này.
Ong ong ong!
Nhịp điệu của tiếng đàn chói tai bỗng yếu đi, nhưng sau đó lại đột ngột thay đổi khiến Lâm Nhất càng cảm thấy khó chịu. Giống như một đàn ruồi nhặng đang bay vo ve quanh người Lâm Nhất nhưng mà hắn lại không có cách nào để đập chết nó.
Thần sắc bình tĩnh trong đôi mắt hắn dần nổi sóng, trên gương mặt thanh tú anh tuấn lộ ra vẻ dữ tợn.
Phiền quá vậy?