*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Võ giả tu luyện tránh không khỏi hai chữ “danh” và “lợi”. Tranh danh đoạt lợi không đáng trách, một khi bước vào con đường này, chữ “tranh” sẽ theo ngươi cả đời, tranh mệnh với trời, tranh vận với người.
Áo gấm về làng cũng là chuyện thường tình.
Đối với vài vị trưởng lão, điều này thật sự không đáng để nhắc đến, họ chỉ để ý một việc: Cảnh giới của Diệp Phong quả thật là Bán Bộ Tử Phủ, không thể giả được.
Hơn nữa, bọn họ đều là những người tinh mắt, có thể nhìn ra vài thứ mà các đệ tử bình thường không nhìn ra được, ví dụ như trên người Diệp Phong tồn tại khí chất khác biệt rất lớn so với đệ tử tông môn.
Đó là tầm nhìn và một trái tim sát phạt quyết đoán được tích lũy qua nhiều năm tôi luyện giữa lằn ranh sinh tử.
Chắc chắn hắn ta không phải Bán Bộ Tử Phủ bình thường, thậm chí người này có khả năng đánh chết được Tử Phủ.
Trong lòng bọn họ đều đánh giá cao Diệp Phong.
Một người có thực lực thì dù có làm việc quá đáng một chút, các trưởng lão cũng sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, tỷ như Lâm Nhất lúc trước, hắn dám ra tay giết Vương Diễm ngay trước mặt mọi người, dù vậy, các trưởng lão vẫn đồng lòng xin tha cho hắn.
Thình thịch!
Tuy nhiên, ngay khi bầu không khí căng thẳng trên đài lên đến đỉnh điểm, hai người chuẩn bị ra tay thì chợt có hai bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng hạ xuống.
Đó là Hân Nghiên và trưởng công chúa.
Nhìn thấy công
chúa Phượng Hoa, Lâm Nhất và Diệp Phong đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt thu lại kiếm thế sắc bén và mãnh liệt trên người mình.
“Bái kiến công chúa!”
Từng người xoay người hành lễ, không dám có thái độ bất kính.
Lúc Diệp Phong khom người, trong lòng hắn ta thầm mừng rỡ, hắn ta đã sớm biết công chúa đang ở bên dưới cho nên mới bày ra chuyện này. Mục đích ngoại trừ lập uy, tuyên bố với mọi người rằng bản thân đã trở lại, đồng thời hắn ta còn muốn để lại ấn tượng sâu sắc với mỹ nữ đệ nhất Đại Tần.
Công chúa Phượng Hoa tài trí vô song, phong hoa tuyệt đại, là một vị giai nhân khuynh thành.
Một khi đã có cơ hội, thử hỏi ai lại không có lòng riêng.
Diệp Phong nhếch miệng cười, hắn ta cho rằng công chúa lên đài là vì bị hắn ta hấp dẫn, bèn nói: “Không biết công chúa muốn dạy bảo điều chi?”
“Không dám nói dạy bảo, ta đã xem xong ngươi và Lâm Nhất so chiêu”.
“Xong rồi?”
Hai người giật mình, hiển nhiên bọn họ cảm thấy có hơi khó hiểu.
Diệp Phong bị sượng, nói cả buổi, hóa ra công chúa Phượng Hoa lên đài là vì Lâm Nhất.
Nàng ta sợ Lâm Nhất bị hắn ta làm mất mặt.