Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia quyết đoán, gần như ngay khi đặt chân xuống, cả người hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, Kim Ô Ấn được kích hoạt.
Bộ, Kim Ô tung cánh.
Ầm!
Hào quang sáng chói bùng nổ, Kim Ô Ấn tách ra, cùng với đó, Lâm Nhất giang hai tay ra, đôi tay hệt như cánh Kim Ô, phút chốc đưa hắn bay vọt lên, tốc độ nhanh như tia chớp, gần như không nhìn thấy được tàn ảnh.
Phút chốc, hắn dễ dàng vượt qua bên cạnh công chúa Phượng Hoa.
Đã bắt được!
Sâu trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia mừng rỡ, hắn cảm nhận rất rõ mình đã chộp được khăn che mặt của đối phương.
Thịch thịch!
Có điều, khi sắp tách ra khỏi công chúa, sắc mặt hắn có hơi thay đổi, vì hắn cảm giác được… tấm vải này có hơi lớn, vậy mà lại có thể bay phấp phới trong gió.
Đợi đến lúc xoay người, vẻ mặt Lâm Nhất đã hoàn toàn thay đổi.
Công chúa Phượng Hoa đứng trước mặt hắn, mạng che mặt vẫn còn, chỉ là… ngoại trừ chiếc yếm lụa trắng thì trên người nàng ta gần như không có gì cả, da thịt như bạch ngọc hoàn toàn lộ ra ngoài.
Lâm Nhất cúi đầu nhìn, trên tay hắn chính là áo của công chúa Phượng Hoa.
Phút chốc, hắn cảm thấy xấu hổ không thôi, vừa rồi, ngay khi hắn sượt qua, công chúa đã kịp nghiêng đầu tránh thoát tay của hắn, nhưng trời đất xui khiến thế nào mà hắn lại bắt được cổ áo của nàng ta.
Tốc độ quá nhanh, đợi đến khi kịp phản ứng thì cục diện đã biến thành như vậy.
Công chúa Phượng Hoa không lúng túng, cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, khiến người ta không cách nào đoán ra được suy nghĩ của nàng ta.
“Nhìn đủ chưa?”, công
chúa Phượng Hoa lạnh lùng nói.
Lâm Nhất giật mình hoàn hồn, lúc này, hắn mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào đối phương, liền vội vàng quay đi.
“Xin lỗi, tại hạ không cố ý, kính xin công chúa tha thứ”.
Lâm Nhất ủ rũ nói, nhìn quần áo trong tay, hắn cảm thấy ngay cả mình còn không tin lời mình nữa mà.
Tuy nhiên, công chúa Phượng Hoa lại không hề nổi giận, thậm chí trên người nàng ta cũng không có bao nhiêu sát ý..
Khi hắn còn đang cảm thấy nghi hoặc thì giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của công chúa vang lên: “Chuẩn bị cho Long Môn tranh tài thật tốt, nếu không lọt vào danh sách thì đừng nói đến chuyện tháo xuống mạng che mặt của ta, ngay cả việc đến gần ta, ngươi cũng không cách nào làm được”.
Nói xong, công chúa Phượng Hoa nhảy vọt lên trời, ngay lúc đó, một con linh hạc đột ngột bay đến. Nàng ta nhẹ nhàng rơi xuống lưng linh hạc, cưỡi hạc bay đi, phút chốc biến mất giữa tầng mây.
Lâm Nhất dõi theo bóng lưng công chúa, rồi lại nhìn quần áo trong tay, rơi vào trầm tư.
Thịch thịch!
Có tiếng bước chân vang lên, là Lý Vô Ưu và sư tỷ Hân Nghiên, bọn họ nghe thấy có tiếng đánh nhau nên đã vội chạy đến.
“Công chúa đâu rồi?”