*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng chúng nó rất gian trá, trí thông minh không thua kém gì loài người. Ở trong mắt chúng, Lâm Nhất chính là thức ăn ngon tự dâng đến cửa, tràn đầy cám dỗ.
Võ giả khí huyết thịnh vượng, chân nguyên hùng hậu thế này chính là món ăn bổ dưỡng với yêu thú.
Sau khi ăn, cảnh giới và thực lực của chúng sẽ tăng lên, cũng giống như võ giả loài người luyện hoá yêu đan vậy.
Nhưng vị trí của Lâm Nhất rất đẹp, ở ngay chỗ tiếp giáp giữa các sào huyệt yêu thú, ai dám làm bậy cũng sẽ có lợi cho ba con yêu thú khác.
Dưới sự nghi ngờ, mấy con yêu thú này đều không dám manh động.
Thiên chính là chỉ bầu trời.
Nhưng trong Phật giáo, Thiên là chỉ chư thần của Thần Giới, tổng cộng có ba mươi ba Thiên, trong đó tứ đại thiên thần mạnh nhất lần lượt là Đâu Suất Thiên, Nhẫn Lợi Thiên, Dạ Ma Thiên và Tha Hoá Tự Tại Thiên. Muốn hiểu rõ Chư Thiên Ấn e rằng phải tìm hiểu điều thần bí của ba mươi ba thiên thần Phật giới, ta không rõ Phật lý, không vào Phật Môn thì sẽ không thể lĩnh ngộ được nó.
Cho nên, Lưu Thương kết luận ta không thể khống chế Chư Thiên Ấn.
Nhưng nếu ta có thể dùng kiếm phục ma thì vì sao không thể dùng kiếm hoá thiên chứ?
Dưới áp lực nặng nề, Lâm Nhất cũng luôn vô cùng căng thẳng, mỗi phút mỗi giây hắn đều phải cẩn thận đề phòng.
Vừa phải lĩnh ngộ vừa phải tập trung phòng bị, sự căng thẳng chưa từng có này khiến Lâm Nhất
tiến vào trạng thái rất kỳ diệu.
Trong lúc suy nghĩ, lĩnh ngộ, có nhiều thứ ảo diệu như suối ngọt không ngừng xuất hiện.
Vì một khắc sau có lẽ sẽ phải đối mặt với cái chết, ưu thế lĩnh ngộ hơn người được hắn phát huy đến mức tối đa.
Khi hắn đang trầm tư, không gian vô hình luôn có sát khí tấn công, lẻn vào đầu tạo thành dao động.
Nhưng việc đó lại khiến Lâm Nhất càng kích thích hơn, sát khí không ngừng tấn công chính là một rèn luyện chưa từng có với kiếm ý của hắn.
Rất có lợi cho việc nắm giữ sự ảo diệu của dùng kiếm hoá thiên của hắn.
Chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua.
Nhưng với hắn một ngày chẳng khác nào một năm, có thể nói là mỗi lần hít thở đều như trải qua sinh tử một lần. Ba ngày ngắn ngủi trở nên dài đằng đẵng với hắn.
Vụt!
Trên ngọn cây phía xa, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.
Chủ nhân đôi mắt đó là Bạch Lê Hiên, nếu nhìn kỹ, hơi thở trên người hắn ta đã đạt đến Huyền Võ tầng mười.
Thiên phú tu luyện đáng sợ của Thánh thể, thể hiện rõ trên người hắn ta.