Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 134


trước sau

Lâm Nhất bị cắt ngang chợt như tỉnh cơn mê, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, thấy Tô Hàm Nguyệt dường như có vẻ hơi tức giận.  

Lâm Nhất cười khổ nói: "Ta chỉ muốn nói, những phần thưởng mà sư tỷ ban tặng, ta vẫn ghi nhớ trong lòng, suốt đời khó quên. Hôm nay ta tới để trả ơn, viên Thiên Nguyên đan này ta đã tốn bốn vạn miếng linh thạch hạ phẩm mới mua được, mong sư tỷ hãy nhận lấy, những ân tình ngày trước tới đây coi như đã thanh toán xong".  

Advertisement

Xôn xao.  

Vừa dứt lời, nhiệt độ trong Cơ Quan đường như thể đột ngột giảm mạnh, như có gió lạnh thổi tới khắp nơi.  

Advertisement

Cảm giác lạnh như băng xâm nhập vào tận xương tủy mỗi người, khiến người ta tự nhiên lạnh run lên.  

"Thanh toán xong?"  

Chỉ thấy sắc mặt Tô Hàm Nguyệt tái mét, lộ ra ý cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta thấu cốt lạnh tâm chứ không cảm nhận được một tia ấm áp nào.  

Dung nhan tuyệt thế của nàng trở nên tái nhợt, cười nhưng lại khiến người ta đau lòng.  

Tô Hàm Nguyệt nhận lấy bình ngọc, thu lại nụ cười, trên mặt chỉ còn lại sự băng lãnh vô tận, lạnh lùng đến mức khiến người ta không rét mà run.  

Khí chất cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo, tuyệt đại tao nhã một lần nữa lại xuất hiện trên mặt nàng.  

Cảm xúc của nàng tựa hồ cực kỳ không ổn định, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ, nhìn về phía Lâm Nhất nhả từng chữ nói: "Ta rất ít khi tặng người khác đồ, nhưng đồ đã
cho đi rồi trước nay chưa từng có ai dám trả lại ta, chưa từng có ai! Lâm Nhất, ngươi là người đầu tiên!"  

Ba!  

Viên Thiên Nguyên Đan giá trị bốn vạn miếng linh thạch hạ phẩm này là thứ mà vô số trưởng lão tông môn trong nước Thiên Thủy đều tha thiết mơ ước.  

Vậy mà đặt vào tay Tô Hàm Nguyệt lại bị nàng nghiền nát.  

Âm thanh chói tai kết hợp với thần sắc băng lãnh cao ngạo trên gương mặt nàng khiến người khác cảm thấy hãi hùng khiếp vía.  

"Tên Kiếm Nô nhà ngươi, vừa được lên làm đệ tử nội môn đã vuốt mặt không nể mũi, khiến Hàm Nguyệt tức giận, ta thấy ngươi chán sống rồi!"  

Vương Ninh bên cạnh sớm đã khó chịu, kìm nén cục tức trong lòng đã lâu, sau khi thấy Tô Hàm Nguyệt tức giận.  

Cũng lập tức nổi cơn tam bành, định chuẩn bị ra tay với Lâm Nhất ngay tại đó.  

Hưu!  

Nhưng tay của hắn vừa mới chạm lên chuôi kiếm thì thấy hàn quang lóe lên, trên cổ hắn đã xuất hiện một vết máu.  

Vết máu rất nông, nông đến mức Vương Ninh còn không cảm nhận được chút đau đớn nào.  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện