*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chính là hắn, người bên cạnh hắn là sư đệ Lạc Dư Hàng, hắn ta cũng là một trong năm người đứng đầu bảng Tân Tú, nghe nói hắn ta rất am hiểu Cực Quang kiếm pháp, chỉ đứng sau công tử Dạ trong Vân Tiêu Kiếm Các”.
Vân Tiêu Kiếm Các không thuộc tứ đại tông môn siêu nhiên của đế quốc, nhưng nhờ tên tuổi của công tử Dạ, họ cũng rất nổi tiếng ở đế quốc Đại Tần.
Trong những năm gần đây, họ đã sắp bắt kịp tứ đại tông môn siêu nhiên.
Đặc biệt là Long Môn tranh tài đợt trước, vì Hân Tuyệt không tham gia, không giành được danh hiệu công tử nên Lăng Tiêu Kiếm Các đã bị rất nhiều người đem ra so sánh với Vân Tiêu Kiếm Các.
“Người của Hỗn Nguyên Môn cũng đến rồi, đó là công tử Nham Tâm phải không, thiếu niên bên cạnh hắn ta chắc chắn là Tả Vân”.
“Tả Vân này cũng là một thiên tài, chỉ đứng sau nhân tài mới xuất hiện Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên trên bảng Tân Tú”.
“Hì hì, nhắc tới Tư Tuyết Y, hình như người của Ma Nguyệt Sơn Trang cũng đã đến rồi”.
Khác với những tông môn khác, có vẻ như Ma Nguyệt Sơn Trang có đặc quyền, trưởng lão và đệ tử tông môn đi lâu thuyền bay qua trên đầu mọi người.
Xung quanh quảng trường Long Môn là khu vực cấm bay.
Nhưng Thần Sách Doanh không quan tâm, hiển nhiên họ chấp nhận đặc quyền của Ma Nguyệt Sơn Trang.
“Người của Tần Thiên học phủ đến rồi!”
Các đại tông môn lần lượt xuất hiện khiến những võ giả đứng gần đó vô cùng kích động, bầu không
khí của Long Môn tranh tài càng thêm náo nhiệt.
“Người của Lăng Tiêu Kiếm Các xuất hiện...”
“Ở đâu? Ở đâu thế?”
Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên lên tiếng, vô số tầm mắt vội vàng tìm kiếm.
Ở cổng bắc, đệ tử Kiếm Các đi theo sau trưởng lão lần lượt bước vào quảng trường Long Môn.
Các võ giả trên quảng trường và lầu các gần đó đều nheo mắt nhìn kĩ.
“Bạch Lê Hiên, Diệp Phong, Hân Nghiên... Không có Lâm Nhất!”
“Xem ra tin đồn là sự thật”.
Người của Lăng Tiêu Kiếm Các đã đến, nhưng mọi người lại không tìm thấy bóng dáng Lâm Nhất.
Nhất thời có người vui vẻ, có người buồn bã, việc Lâm Nhất có tham gia Long Môn tranh tài hay không là một vụ cá cược hấp dẫn vô số người.
Thậm chí có rất nhiều người đã cược toàn bộ tài sản của mình.
Nhưng sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị phân tán.
“Người của hoàng thất đến!”
Cổng chính quảng trường Long Môn mở lớn, một đoàn người cưỡi những con ngựa oai vệ tiến vào, sau đó xuống ngựa, đi về phía bậc thang được lát ngọc trắng Tử Thanh, mục đích thẳng đến ngai vàng Tử Thanh cao quý và sang trọng kia.