Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1379


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng dù mạnh đến đâu thì chung quy cũng chỉ là một con cá, khoé miệng Lâm Nhất nhếch lên, trên mặt là vẻ kích động.  

Tõm!  

Hắn chưa kịp phản ứng, con Ngư Vương vừa được câu lên nửa thân đột nhiên cười gian trá. Nó lộn một vòng trên không, sau đó chìm xuống nước với một lực cực mạnh.  

Trong phút chốc, sóng lớn ngập trời, cuộn trào mãnh liệt.  

Mặt hồ cũng liên tục nổi bọt nước, con thuyền đánh cá bị sóng đánh chao đảo, không ngừng phập phồng.   

Lâm Nhất hoảng sợ, một lực rất mạnh không thể chống cự lập tức kéo hắn xuống thuyền.  

Nửa người chìm xuống nước.  

Khí lạnh xâm nhập vào, đầu Lâm Nhất ở dưới đáy nước, hắn cảm nhận được có một cái bóng khổng lồ đang nhanh chóng đến gần mình.  

Một nỗi sợ vô tận lập tức bao trùm lấy trái tim Lâm Nhất, con cá này muốn ăn thịt người!  

Khi thấy hắn sắp hoàn toàn chìm xuống hồ.  

Một lực hút mạnh mẽ hoá thành bàn tay kéo hắn lên.  

Lâm Nhất rơi xuống thuyền, toàn thân ướt đẫm, nhìn vô cùng chật vật, mặt mũi trắng bệch, lòng còn sợ hãi, cảm giác như vừa đi qua cửa âm phủ.   

“Tiểu tử, mười năm qua ta dùng yêu đan Tử Phủ làm mồi nhử đều bị con Ngư Vương này ăn mất. Mấy năm gần đây, nếu không phải yêu đan của yêu thú cấp bá chủ cảnh giới Tử Phủ thì nó không thèm chạm vào, ngươi nghĩ nó không ăn thịt người à? Ha ha, nó có thể ăn cao thủ cảnh giới Tử Phủ cho ngươi xem đấy!”  

Thập Tam gia uống rượu ở đuôi thuyền, liên tục cười
mỉa mai: “Lần này ta kéo ngươi lên, nhưng chỉ có thể giúp ngươi một lần. Ta sẽ nói rõ ràng, chỉ cần rơi xuống nước, ngươi sẽ không sống nổi dù chỉ một giây, sao nào, còn dám giữ cần câu nữa không?”  

Ăn yêu đan Tử Phủ suốt mười năm qua, vậy bây giờ con Ngư Vương này mạnh đến cỡ nào!  

Tay cầm cần câu của Lâm Nhất khẽ run lên, nhớ lại cảnh tượng rơi xuống nước đáng sợ trước đó.  

Hắn lập tức rùng mình, có lẽ những gì Thập Tam gia nói không phải giả.  

“Có gì không dám?”  

Nhưng trong mắt Lâm Nhất lập tức thoáng hiện vẻ kiên trì, hắn không tin mình không thể bắt được con Ngư Vương này.  

“Vậy thì mau lên, đợi nó ăn xong mồi sẽ không để ý tới ngươi nữa đâu”.  



Hắn không coi thường nó nữa, chân nguyên toàn thân phun trào, khí lực xao động, hắn nắm chặt cần câu.  

Ầm ầm!  

Một người một cá, một trên bờ một dưới nước, cả hai đối đầu với nhau.  

Lâm Nhất cũng không phải hoàn toàn không có ưu thế, ít nhất con Ngư Vương này sẽ có lúc lơ là khi ăn mồi.  

Mồi! 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện