“Nhưng ta đã nói rồi, nếu không nhận thua thì kết cục của ngươi chỉ có một, đó là chết!”
Công tử Dạ cắn răng nói một câu, ngay khi hai tia kiếm quang giao nhau thành hình chữ thập, hắn ta lập tức bước một bước.
Ầm!
Kiếm thế vô tận như đại dương giận dữ, cuồn cuộn kéo tới chôn vùi mọi thứ, nhìn mà phát hoảng.
“Thập Tự Ấn, đây là biểu tượng thứ tám của Lưu Quang Kiếm Quyết!”
“Xong đời, một khi tu luyện kiếm quyết này đến tầng tám hoàn toàn có thể so sánh, thậm chí vượt qua cả tu vi kiếm đạo Tử Phủ”.
Nhưng những tiếng thốt kinh ngạc của mọi người còn chưa dứt, một đoá hoa Tử Diên đã nở rộ sau lưng Lâm Nhất, quấy nhiễu phong vân, sau đó hắn cầm kiếm đâm ra.
Răng rắc!
Luồng kiếm thế như đại dương của công tử Dạ lập tức sụp đổ dưới uy thế của nhát kiếm này. Trong mắt hắn ta lộ ra vẻ khó tin, hắn ta sờ lên ấn đường, nhìn vết máu trên tay mình, kinh ngạc không nói nên lời.
Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!
Dưới sự áp đảo của kiếm thế vô tận, công tử Dạ bị một kiếm đâm xuyên ấn đường, bay ra xa, đợi đến khi rơi xuống đất đã chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.
“Từ nay về sau, Bát công tử của đế quốc Đại Tần không còn tên của công tử Dạ ngươi nữa”.
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn qua.
Từ nay về sau, Bát công tử của đế quốc Đại Tần không còn tên của công tử Dạ!
Câu nói của Lâm Nhất như một tia sấm sét giữa trời quang, lướt qua trong lòng mọi người. Ai nấy cũng chấn động không nói nên
lời.
Đã chết...
Yêu nghiệt nghìn năm khó gặp của Vân Tiêu Kiếm Các cứ thế đã chết dưới kiếm Lâm Nhất.
Một phút trước hắn ta còn đánh ra kiếm quang chữ thập lấp lánh rực rỡ, hùng hồn tuyên bố rằng Lâm Nhất nhất định sẽ chết.
Nhưng ngay sau đó, khi mọi người chưa kịp phản ứng, ấn đường hắn ta đã bị một thanh kiêm đâm xuyên qua.
Sau khi đoá hoa Tử Diên nở rộ trên không trung, luồng kiếm thế như đại dương mênh mông lập tức sụp đổ.
Đến khi Lâm Nhất đâm ra nhát kiếm kia, hắn ta đã hoàn toàn không còn sức chống trả.
Thậm chí đến tận bây giờ vẫn có rất nhiều người không hiểu tại sao công tử Dạ lại chết dưới một nhát kiếm, họ không thể nào chấp nhận được.
Nhưng trên thực tế, nếu bình tĩnh suy nghĩ lại thì ngay từ đầu, Lâm Nhất đã không ở thế yếu, dù cho đối phương đuổi đánh tới cùng, kiếm thế trí mạng tàn nhẫn đến đâu cũng không thể làm cho Lâm Nhất hoảng loạn, để lộ sơ hở.
Lâm Nhất thì ngược lại, sau khi tìm hiểu hư thực của đối phương và thi triển tu vi Huyền Võ tầng mười triệt để, hắn vẫn luôn chiếm thế chủ động.
Đợi khi hắn ra tay phản công đã có thể nhìn ra được tu vi kiếm đạo của hai người không cùng một đẳng cấp.