Bên dưới, tiếng xôn xao truyền ra, nhiều người nhìn về phía Tần Vũ với ánh mắt đầy kiêng dè.
Đến đây, mười sáu người đứng đầu trong Long Môn tranh tài đã được phân định.
“Tiểu sư đệ, lúc cuối ánh mắt Tần Vũ nhìn đệ sợ là không có ý tốt”.
Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, Trần Huyền Quân nhỏ giọng nói, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.
Độ mạnh của Tần Vũ thực sự vượt xa dự liệu của mọi người, khó tránh khiến người khác lo lắng cho an nguy của Lâm Nhất.
“Người trong thiên hạ đều biết, hắn ta muốn giết ta trong Long Môn tranh tài, nhưng vậy thì đã sao? Ta đã đến đây rồi thì sẽ không sợ hắn ta”.
Lâm Nhất bình tĩnh, nhẹ giọng đáp.
Sự quyết đoán và khí phách trong lời nói lại khiến mọi người sửng sốt.
“Mười sáu người đứng đầu đã phân định rồi sao?”
Đúng lúc đó, trên không đột nhiên vang lên giọng nói già nua, mọi người nhìn tới nơi phát ra giọng nói, lại không thấy ai cả.
Tần vương ngồi trên ngai vàng Tử Thanh mặt hơi biến sắc, vội vàng đứng dậy: “Thánh Sứ tiền bối, mười sáu người đứng đầu đã phân định rồi, theo như quy tắc đợt trước, trình tự tiếp theo nên do ngài chủ trì rồi”.
“Không cần đâu, Long Môn tranh tài lần này rất thú vị, vẫn còn điều chưa biết, ta không vội xuất hiện. Các vị trẻ tuổi hãy cố gắng, Long Môn tranh tài đợt này, người có thể tiến vào vòng loại tám đều sẽ có được một phần lễ vật của ta. Thứ hạng càng cao, đương nhiên lễ vật sẽ càng nặng. Ba người đầu bảng, ta đều sẽ tặng thêm một món bảo khí, còn người đứng đầu bảng, ta sẽ đích thân đáp ứng một yêu cầu của người đó”.
Giọng nói của Thánh Sứ vang vọng trên quảng trường Long Môn, lập tức khiến mọi người sôi sục nhiệt huyết.
Người có thể tiến vào vòng loại tám đều có thể nhận được một món lễ vật, lễ vật của Thánh Sứ đương nhiên có giá trị không nhỏ. Ba người đứng đầu bảng còn có thể nhận được một món bảo khí, người
đứng đầu thì vẫn như vậy, có thể để Thánh Sứ đáp ứng một yêu cầu của người đó.
Long Môn tranh tài sở dĩ có sức hấp dẫn lớn đến vậy, ngoài sức ảnh hưởng của bản thân nó ra, điều thu hút mọi người nhiều nhất chính là phần thưởng của Thánh Sứ.
Nhưng Thánh Sứ nói vẫn còn điều chưa biết, không vội xuất hiện, lẽ nào Thánh Sứ nghĩ Tần Vũ chưa chắc đã giành hạng nhất?
Trong lòng nhiều người dâng lên một tia dự cảm, càng mong chờ phần tiếp theo của trận đấu.
Nếu Thánh Sứ đã nói vậy thì chắc chắn vẫn còn tuyệt chiêu nào đó chưa tung ra, chưa dốc hết sức.
“Những lượt sau vẫn nên để ngươi chủ trì đi, bảo đảm công bằng là được”.
“Bản vương tọa trấn ở đây, chắc chắn không dám có bất cứ sự thiên vị nào”.
Tần vương nghiêm nghị, thấp giọng đáp lại.
“Rất tốt!”
Dư âm lượn lờ, cuối cùng Thánh Sứ vẫn không lộ diện, khiến nhiều người hơi thất vọng.
Tần vương nhìn quanh, hạ giọng nói: “Lời của Thánh Sứ mọi người cũng nghe thấy rồi, quy tắc cũ các vị cũng đã biết. Vòng loại mười sáu vẫn như trước, mười sáu người đứng đầu trong cuộc chiến dị tổ, sắp xếp thứ tự theo thời gian dài ngắn, sau đó người đứng đầu đối trận người đứng cuối, người đứng thứ hai đối trận người đứng thứ hai từ dưới lên, người đứng thứ ba đối trận người đứng thứ ba từ dưới lên, cứ như vậy định ra tám người đứng đầu”.
Lâm Nhất nghe thấy thì hơi bất ngờ.
Không ngờ lần tranh đấu vòng loại tám lại tiến hành theo cách này, quả thật ngoài dự liệu.