Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1434


trước sau

Kiếm quang và quyền mang tạo ra dư âm khủng khiếp đến mức có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.  

Không thể tưởng tượng được, nếu như ngồi xem ở khoảng cách gần, dưới sức ảnh hưởng của dư âm xao động này thì không biết sẽ phải tử thương bao nhiêu người.  

Nơi giao tranh, vẻ mặt Lâm Nhất anh tuấn lạnh lùng, trong đáy mắt hàn mang sáng lấp lánh, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên lại một lần nữa bùng lên, kiếm thế Thuỷ Nguyệt từ trên người hắn tuôn ra như những con sóng nước.  

Hắn biến nó thành một mặt hồ, một mặt hồ soi bóng trời xanh mây trắng, quần thể núi non, sóng nước như gương.  

Khói nước mênh mông!  

Táng Hoa Kiếm tạo ra vô số kiếm quang chi chít, giống như mặt hồ sáng trong như gương bị vô số viên sỏi nhỏ ném xuống. Dưới luồng kiếm quang ngút trời, xao động tạo thành từng tầng sóng nước, hoá thành màn sương mênh mông.  

Người ấy kiếm ấy, giống như màn sương mênh mông dày đặc trên mặt hồ, khí thế cuồn cuộn nhưng lại hư ảo như sương như khói.  

Một kiếm này, sóng khói mênh mông, sương giăng khắp trời.  

Viu! Viu! Viu! Viu!  

Từng luồng kiếm quang mang theo thanh thế khủng khiếp, mỗi một luồng kiếm quang giống như màn sương giăng khắp trời, sóng khói mênh mông, vô biên vô tận. Lâm Nhất chỉ trong một tích tắc đã sử dụng Tử Diên Kiếm Quyết chém ra hơn chín mươi luồng kiếm mang với sức mạnh khủng khiếp.  

Mỗi một luồng kiếm mang đều đủ để nghiền nát một nhân tài cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 8.  

“Thú vị”.  

Đầu mày của công tử Nham Tâm khẽ nhíu, hắn ta rõ ràng cảm nhận được thực lực hiện tại của Lâm Nhất đã mạnh hơn rất nhiều so với ba ngày trước đây.  

Giờ khắc này, đối diện với Thuỷ Nguyệt Kiếm pháp cảnh giới Hoá cảnh của đối phương, cho dù hắn ta là công tử Nham Tâm thì cũng cảm nhận được áp lực không hề nhỏ.  

“Long Tượng Chiến Quyền!”  

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!  

Âm thanh va chạm dữ dội vang lên không ngớt, quyền mang bao hàm sức mạnh Long Tượng cổ xưa, mỗi một
quyền tung ra giống như một con Voi chiến đang rít gào phẫn nộ xông tới. Sau vài chục lần oanh tạc, đáy mắt công tử Nham Tâm thoáng qua nét kinh ngạc, cơ thể khẽ lùi lại phía sau. Mà trong mắt Lâm Nhất lúc này lại ánh lên luồng sát ý cực kỳ lạnh lẽo, quang mang của Táng Hoa Kiếm bùng lên rồi lại chém ra một kiếm nữa.  

Lông mày công tử Nham Tâm khẽ nhíu lại, nhưng sắc mặt lại chưa từng thay đổi, cơ thể nhoáng lên một cái đã tránh thoát được kiếm này.  

Kiếm mang rơi xuống mặt đất, trên mặt chiến đài cổ xưa ngay lập tức bị cày thành một rãnh dài trông vô cùng đáng sợ.  

Kiếm mang khủng khiếp không dừng lại ở đó, lực chấn của kiếm mang kia kéo vết nứt vượt cả ra ngoài chiến đài.  

Uỳnh!  

Khi kiếm mang rơi xuống khoảng đất trống giữa khán đài và chiến đài, mặt đất bỗng nhiên chấn động nứt ra một cái hố rộng nửa mét khiến cả quảng trường Long Môn đều rung chuyển.  

Nhóm người ngồi xem trận đấu khắp bốn phía mà trong đầu như vừa có một quả bom phát nổ.  

Kiếm này khủng khiếp cỡ nào chứ!  

Trên chiến đài còn có trận pháp hạn chế khiến người ta khó có thể quan sát một cách rõ ràng, nhưng đến khi nó vượt ra ngoài chiến đài thì mới thể hiện ra phần dữ tợn của mình.  

Tầm mắt lại quay trở về trên chiến đài Long Môn cổ xưa, trông nó lúc này như thể tách làm đôi bởi vết rãnh dài kia. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện