Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1487


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiếu niên lao vọt đến, đánh một quyền thẳng vào ngực Vân Chân mà không chút nể tình. Phật uy khắp người Vân Chân bị nổ tung ngay tại chỗ, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị đánh văng ra xa.  

Không đợi đối phương đứng dậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhất đã lóe lên sát ý nồng đậm.  

Thịch! Thịch! Thịch!  

Trận đại chiến của hai người khiến chiến đài vương giả thủng lỗ chỗ, thiếu niên như mãnh hổ lao đến, mỗi một bước chân của hắn khiến đài chiến run lên từng hồi.  

Ầm… ầm… ầm!  

Hắn lao đi như điên, khiến vô số bụi đất bị xốc lên.  

Vân Chân vừa lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp đứng vững thì đã lãnh trọn một quyền thẳng vào mặt.  

Quyền ra như kiếm, kiếm ra như quyền!  

Bốp!  

Như quyền, như kiếm, lại như mãnh hổ đang lao vọt đến trên chiến đài vương giả. Sống mũi Vân Chân bị đánh gãy, máu tươi nhầy nhụa, hắn ta lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài y như một bao cát.   

“Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Đường đường là công tử Vân Chân, không tệ đến vậy chứ?”  

Thiếu niên thu quyền lại, đứng thẳng tại chỗ, Táng Hoa nghênh ngang đứng giữa trời đất. Hắn nhìn đối phương loạng choạng bò dậy, lạnh lùng nói.  

Giờ phút này, sau khi trải qua tâm ma trong Táng Kiếm Đồ, hắn đã phá kén mà ra, sớm không còn như trước nữa.

“Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?
Đường đường là công tử Vân Chân, không yếu đến thế chứ?”  

Trên chiến đài vương giả, Lâm Nhất đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn đối phương.  

Vân Chân loạng choạng đứng dậy, sống mũi hắn ta đã bị đánh gãy, máu tươi đầy mặt, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.  

Không ai ngờ kết cục lại như thế.  

Trong lòng mọi người, trận chiến này vốn không có gì bất ngờ, Vân Chân chắc chắn sẽ thắng.  

Nhưng nào ngờ chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, thực lực của Lâm Nhất lại tiến bộ nhiều như thế, hơn xa thời điểm giao đấu với công tử Nham Tâm trước đó.  

Rốt cuộc tên này đã trải qua những gì?  

Vân Chân sẽ thua thật sao?  

Một trận đấu vốn không có bất ngờ bỗng chốc trở nên khó mà đưa ra nhận định, có hơi quái đản.  

Bốn bề yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.   

“A… ha ha, ta đã khinh thường ngươi rồi…”  

Vân Chân lau đi vết máu trên mặt, nhìn máu đầy tay, hắn ta bật cười ha hả, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ.  

“Xem ra không tranh được vị trí đầu bảng rồi”.  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện