Trong lòng Lâm Nhất thầm nghĩ, nhìn bộ dạng này hình như là không định giao kiếm ra.
“Thanh kiếm này, ta muốn mua nó”.
Liễu Vân Yên khẽ giọng nói: “Hy vọng người có thể đồng ý bán”.
“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
Lâm Nhất như cười như không nói.
Đáy mắt Liễu Vân Yên thoáng qua vẻ khác lạ, rõ ràng là không ngờ được đối phương dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.
Nhưng nàng ta trước giờ luôn không dễ dàng nổi giận nên bình tĩnh nói: “Các hạ, mặc dù là kiếm nô, nhưng tuổi tác còn trẻ mà đã có tu vi bậc này, e là thiên tài không sai. Chẳng qua…”.
Thoáng ngừng lại, gương mặt Liễu Vân Yên mang theo chút đồng cảm, trầm giọng nói: “Các hạ có lẽ không biết, vết thương trên người ngươi còn nghiêm trọng hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Không chỉ đơn giản là ba sợi Huyền mạch bị phế đâu, bảy sợi Huyền mạch còn lại cũng bị bỏng nghiêm trọng. Một khi vận chuyển Chân nguyên sẽ vô cùng đau đớn, muốn chữa khỏi hoàn toàn gần như là không thể. Ngươi… đã trở thành phế nhân rồi”.
Có chút không nhẫn tâm, nhưng Liễu Vân Yên vẫn nói cho đối phương sự thật.
Tình trạng vết thương của đối phương là do nàng ta chữa. Nhưng mà, cái nàng ta chữa chỉ là vết thương ở nội tạng và ngoài da mà thôi, còn vết thương ghê gớm ở Huyền mạch kia nàng ta không có cách nào chữa được.
Cho dù là đệ tử của thư viện Thiên Phủ mà bị thương nặng đến mức này cũng gần như tàn phế một nửa.
Trừ khi là một yêu nghiệt hàng thật giá thật thì thư viện mới bằng lòng trả giá để chữa trị.
Còn về Lâm Nhất, một kiếm nô không có bối cảnh lại bị thương nặng như vậy, đời này chắc chắn là bị phế rồi.
“Các hạ cảm thấy ta đã là một phế nhân, cho nên dùng Táng Hoa Kiếm cũng vô dụng. Không bằng thuận nước giong thuyền, đúng không?”
Lâm Nhất nghe ra được ý trong lời nói của đối phương.
Trái lại
không ngờ được, bản thân miễn cưỡng cảm thấy bảy sợi Huyền mạch tạm coi là còn nguyên kia, trong mắt đối phương lại gần như tàn phế, đúng là có chút thú vị.
Đối phương sợ là không ngờ được, cho dù ba sợi Huyền mạch mà nàng ta tưởng như đã bị phế hẳn kia.
Với Lâm Nhất đã luyện Long Tượng Chiến Thể mà nói, việc hồi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Nếu như tu vi của ta có thể khôi phục thì sao?”
Lâm Nhất trầm giọng hỏi.
“Thật không? Các hạ đúng là biết nói đùa, nếu như tu vi của ngươi có thể khôi phục, ta đuơng nhiên sẽ không cưỡng cầu làm khó ngươi. Nhưng đợi đến khi tu vi của ngươi khôi phục lại đã rồi nói tiếp, kiếm này tạm thời để Tư Âm bảo quản giúp ngươi, để bồi thường, nếu như ngươi bằng lòng ta có thể cho ngươi một chỗ ở lại trong thư viện".
Cơn giận thoáng qua nơi đáy mắt Liễu Vân Yên, rõ ràng, nàng ta cho rằng Lâm Nhất có chút khoác lác.
Trong lòng Lâm Nhất cười khổ một tiếng, đầy vẻ bất đắc dĩ.
Trước mắt, hắn vừa mới tỉnh lại, thực lực còn chưa hồi phục. Muốn ra tay cũng chẳng có sức, tạm thời nhẫn nhịn chút vậy.
Hắn không tiếp tục nói lại vấn đề này nữa, trầm giọng nói: “Túi trữ vật của ta cũng ở trong tay nàng ta, các hạ cũng cảm thấy nên giao cho nàng ta giữ hay sao?”
Liễu Vân Yên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lục Tư Âm nói: “Hắn nói có thật không”.