*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!
Cảm nhận được kiếm Táng Hoa đang rung, tim Lâm Nhất đập thình thịch, ý chí chiến đấu lâu ngày hoá thành nhiệt huyết sôi trào trong lồ ng ngực.
Khi hoa Tử Diên nở rộ, chân nguyên mênh mông rót hết toàn bộ vào thân kiếm.
Kiếm của ta, vinh quang bất diệt!
Lâm Nhất cầm kiếm chém thẳng về phía hơn mười người đang lao tới kia.
Kiếm thế kinh khủng như một con mãnh thú viễn cổ đã bị phong ấn một thời gian dài, gầm thét bổ nhào ra.
Bùm!
Uy áp đáng sợ của hơn mười người kia đều bị nhát kiếm này đánh tan. Họ bị đánh bay ra xa, khi ngã xuống đất thì mặt mũi đã trắng bệch, ai cũng hộc máu.
“Khỉ gió...”
“Chuyện này sao có thể?”
Đám người kia kinh hãi, ngã lăn ra đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Vù!
Đúng lúc này, một tia kiếm quang âm u đánh về phía Lâm Nhất với khí thế cuồn cuộn.
Là Liễu Vân Yên!
Trước uy áp Tử Phủ, khí thế của nhát kiếm này không thể đỡ được, nó còn chưa đánh xuống đã làm cuồng phong nổi lên, rít gào như sấm.
Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!
Hoa Tử Diên ở vùng đan điền xoay tròn một vòng, trên trời lập tức xuất hiện
một đoá hoa Tử Diên. Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa đỡ lại nhát kiếm này.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Khi hai thanh kiếm chạm nhau phát ra những tiếng nổ rung trời, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội khi hai người lao vào đánh nhau.
Đỡ được rồi ư?
Vẻ kinh ngạc chợt thoáng qua trong mắt Liễu Vân Yên, Lâm Nhất có thể đỡ được nhát kiếm này khi đối mặt với tu vi cảnh giới Âm Huyền tiểu thành của nàng ta ư?
Rốt cuộc đối phương đã tu luyện chân nguyên bằng cách nào?
Lâm Nhất dựa vào thể chất mạnh mẽ, bình tĩnh cầm kiếm đẩy về phía trước trong cơn gió lốc mãnh liệt này.
Cùng với tiếng ngân của kiếm Táng Hoa, Liễu Vân Yên biến sắc, tức khắc bị đẩy ngược lại.
Đợi khi Liễu Vân Yên ngã xuống đất, tất cả đệ tử thư viện Thiên Phủ hoàn toàn sững sờ... Một chuyện không có khả năng lại xảy ra ngay trước mặt họ.