Liễu Vân Yên hờ hững nói.
“Cô thật độc ác!”
Vẻ tuyệt vọng thoáng qua trong mắt Lục Tư Âm, nàng ta hét lớn: “Liễu Vân Yên, ta hận cô, một ngày nào đó ta nhất định sẽ trả lại gấp mười lần mối nhục của ngày hôm nay!”
Liễu Vân Yên liếc nàng ta, tia sáng lạnh lúc ẩn lúc hiện trong mắt, sát khí bất giác phóng ra.
“Sư tỷ...”
Hai người đệ tử thư viện Thiên Phủ đứng bên cạnh lập tức biến sắc, bèn lên tiếng khuyên nhủ.
“Trả lại gấp mười lần?”
Liễu Vân Yên cười tự giễu, chợt lạnh giọng: “Ta cứu cô một mạng, cô lại muốn trả gấp mười lần. Ở trong mắt cô, ta dễ bị bắt nạt như vậy sao? Phế bỏ tu vi của tiện nhân này rồi ném ra ngoài cho ta, ngay lập tức!”
“Rõ!”
Hai đệ tử nam bên cạnh sợ tới mức liên tục đáp lời, đã nhiều năm rồi chưa từng thấy sư tỷ tức giận đến thế.
Họ không dám thất lễ, nhìn Lục Tư Âm bằng ánh mắt thương hại, chắp tay bảo: “Xin đắc tội”.
Sau đó lập tức nhấc nàng ta lên, đi ra ngoài doanh trại.
“Sư tỷ, ta sai rồi!”
“Sư tỷ, ta đã biết sai thật rồi...”
Tiếng kêu cứu kèm theo tiếng khóc nức nở của Lục Tư Âm không ngừng vang lên, khiến những người trong doanh trại hãi hùng khiếp vía.
Lâm Nhất chậm rãi bước tới nhìn Liễu Vân Yên, nghĩ thầm trong lòng, vừa rồi hắn đã coi thường nữ nhân này.
“Lâm công tử, ngươi có hài lòng với cách xử trí này không?”
“Thủ đoạn của Liễu cô nương khiến tại hạ phải nhìn bằng con mắt khác, khâm phục!”
Lâm Nhất nói đúng sự thật.
“Ta đã cứu nàng ta một mạng nhưng nàng ta lại không biết ơn, tất nhiên ta sẽ không giữ tai vạ
lại cho mình. Ta cũng hi vọng Lâm công tử sẽ không khoác lác. Nếu ngươi không cản được đồ đệ của U Vân lão quỷ, ước định giữa ta và ngươi sẽ không có hiệu lực”.
Liễu Vân Yên nhìn Lâm Nhất với ánh mắt ẩn ý, sau đó dẫn mấy người bên cạnh rời đi.
Nữ nhân này đang uy hiếp mình ư?
Thú vị.
Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười.
Bây giờ xem ra kẻ nguy hiểm nhất không phải Lãnh Dật hay lầu Huyết Vũ gì đó mà là Liễu Vân Yên.
Nếu như khi lấy được kim liên Tử Hoả, nàng ta lại trở mặt, nói không chừng kết cục của Lục Tư Âm cũng sẽ là của hắn.
Nhưng nếu nàng ta nghĩ rằng hành động này có thể làm hắn sợ thì có hơi ngây thơ.
Lâm Nhất không suy nghĩ nữa, tìm một vị trí bên ngoài doanh trại rồi ngồi xuống tu luyện.
Liễu Vân Yên, Bạch Vân và các đệ tử ưu tú khác của thư viện Thiên Phủ thì tụ lại một chỗ trao đổi gì đó, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Lâm Nhất.
“Sư tỷ, người này đáng tin cậy thật không ạ?”
“Đúng đó, Lãnh Dật là đồ đệ của U Vân lão quỷ, không ít người của thư viện Thiên Phủ đã chết trong tay hắn ta”.