*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Vân tròn mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tên ngốc à…”
Nhắc đến ngựa Huyết Long, chợt Lâm Nhất cảm thấy có hơi nhớ.
Tuy biết với thể trạng da dày thịt béo của nó thì chắc hiện tại đã khôi phục rồi, có điều lần này từ biệt không biết đến bao giờ mới gặp lại, ngẫm lại mà rầu.
Nghe cô gái nhỏ hỏi, hắn cũng trải lòng một phen.
“Ồ… muội, muội, muội đã thấy nó!”
Cô gái nhỏ dừng động tác nhai thịt, kích động nói: “Muội đã từng gặp nó, lúc đó, có một con ngựa màu đỏ luôn chạy dọc bờ sông, đuổi theo thuyền của chúng ta. Mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái! Tư Âm tỷ nói đó là giống ngựa Huyết Long rất hiếm gặp, tỷ ấy còn định bắt nó”.
“Bắt ư? Rồi có bắt được không?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh. Cô nàng này thật sự đã đụng đến tất cả nghịch lân của hắn.
“Chưa bắt được mà đã loạn cả lên rồi, tuy nhiên, sau đó không còn thấy con ngựa đỏ đó xuất hiện nữa”.
Bạch Vân tỏ vẻ tiếc nuối, xem ra, nàng ta rất yêu thích ngựa Huyết Long.
Nhưng bắt được nó thì… mới lạ đó.
Lâm Nhất cười thầm, xem ra, tên ngốc kia không có việc gì rồi.
Nói không chừng, một lúc nào đấy nó sẽ đột nhiên xuất hiện.
“Đợi nó quay về, ta sẽ cho muội cưỡi”.
“Được, được, được, thế nhưng, Lâm đại
ca, ta không cần cưỡi nó đâu, chỉ cần huynh cho ta sờ nó là được rồi. Nó cười lên trông thật vô sỉ, ta muốn sờ răng nó thử”.
Bạch Vân nói với vẻ đầy phấn khích và chờ mong.
Lâm Nhất nín thinh.
“Nói chuyện vui quá nhỉ, ta tham gia nữa, được không?”
Bỗng nhiên, có tiếng gió thoảng qua, kế đó, Liễu Vân Yên từ từ hạ xuống.
“Sư tỷ!”
Bạch Vân giật nảy mình, vội đứng bật dậy, tuy nhiên, xiên thịt nướng đầy mỡ trên tay đã tố cáo tất cả, nàng ta cảm thấy rất xấu hổ, ném không được mà cầm cũng không xong.
Cô gái nhỏ híp mắt cười, nhanh trí nói: “Sư tỷ, thịt này rất ngon, tỷ ăn thử một miếng đi”.
“Lập tức… quay về doanh trại cho ta!”, Liễu Vân Yên trừng nàng ta một cái, lạnh giọng nói.
“Vâng!”, Bạch Vân xoay người, trừng mắt với Lâm Nhất rồi vội vàng chạy đi.
Lâm Nhất ngồi bên cạnh đống lửa, mỉm cười nói: “Liễu cô nương, thân pháp thật tốt, nếu đã đến thì ngồi xuống ăn cùng đi!”