Một tia sáng lạnh loé qua trong mắt Lãnh Dật, hắn ta nhìn chằm chằm vào Bạch Vân, đưa tay chuẩn bị xông qua.
“Dừng tay!”
Nhưng khi hắn ta vừa nhấc chân lên chợt có một tiếng quát lớn như sấm chớp vang lên.
Tiếng quát này cứ quanh quẩn mãi trong núi rừng.
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một bóng người màu xanh từ trên không trung rơi xuống đất như một tia chớp.
Gần như chỉ vừa ngẩng đầu lên, ngay sau đó hắn đã xuất hiện trước đám người thư viện Thiên Phủ.
Tốc độ nhanh quá!
Tốc độ nhanh như chớp khiến người ta thầm kinh ngạc, không biết là thần thánh phương nào.
“U Vân lão quỷ tiếng tăm hiển hách, thế mà đồ đệ của ông ta chỉ biết bắt nạt tiểu nha đầu nhà người khác sao?”
Sau khi tiếp đất, Lâm Nhất ngước mắt nhìn Lãnh Dật trong bộ đồ đen, nhếch miệng cười khinh thường.
Người đã cướp linh ngọc của ngươi không phải nha đầu Bạch Vân.
Có chuyện gì thì cứ tính sổ với hắn. Nếu hắn ta ra tay với một nha đầu thì đừng trách hắn khinh thường hắn ta.
Soạt!
Những ánh mắt từ phía lầu Huyết Vũ lập tức đổ dồn vào Lâm Nhất.
Các đệ tử thư viện Thiên Phủ thấy Lâm Nhất xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào thì oan có đầu, nợ có chủ, chuyện do hắn gây ra, đệ tử thư viện Thiên Phủ cũng không muốn gánh vác lửa giận của Lãnh Dật giúp hắn.
Phan Nhạc nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sâu trong mắt thoáng hiện tia sáng lạnh.
Một nghìn viên linh ngọc tam phẩm đó là của hắn ta.
Số tiền đó để nhờ Lãnh Dật ra tay đuổi người của thư viện Thiên Phủ đi,
tên Lâm Nhất này lại làm hỏng chuyện tốt của hắn ta, trong lòng hắn ta đã sớm ấp ủ ý định giết hắn.
Có điều...
Khi hắn ta chú ý tới tu vi của Lâm Nhất thì nhíu mày: “Bán Bộ Tử Phủ?”
Cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ mà có thể bức Lãnh Dật rút lui, thậm chí còn hại hắn ta bị trận pháp phản phệ.
Điều này thật khó tin.
“Người này ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám đắc tội Lãnh Dật trong khi chỉ mới cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ?”
“Thú vị, ta cứ tưởng người đến là một nhân vật lợi hại, không ngờ chỉ là một tên vô dụng Bán Bộ Tử Phủ”.
“Tu vi Bán Bộ Tử Phủ, mặc dù cũng có chút bản lĩnh nhưng hoàn toàn chẳng là gì khi đứng trước đám người Lãnh Dật, hắn ta chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giế t chết hắn”.
“Chắc là không có vở kịch hay nào để xem đâu...”
Không chỉ có Phan Nhạc, những võ giả nhân loại khác đang ẩn nấp xung quanh đều tỏ ra thất vọng.
Lâm Nhất cũng không phải nhân vật hung ác mà họ đang mong chờ.
Trên thực tế, đừng nói là người ngoài, ngay cả đám người của thư viện Thiên Phủ cũng tỏ ra nghi ngờ.
Mặc dù họ đã thấy Lâm Nhất ra tay, thực lực của hắn không tầm thường.