Khí tức trên người hắn khác biệt hoàn toàn, chỉ nhìn đã biết là tán tu.
Dám đơn độc đến đây tranh đoạt kim liên Tử Hoả với đệ tử của các thế lực chuẩn bá chủ thì chắc chắn là rất tự tin với thực lực của chính mình.
Liễu Vân Yên nhìn về phía người này, khẽ giọng đáp: “Người này tên Diệp Thương Minh, nửa năm trước lưu lạc đến trong biên cảnh U Châu, chẳng qua… nghe nói hắn vốn không phải là tán tu, là một đệ tử phản bội nào đó của Tông môn cấp bậc bá chủ. Người này tương đối đáng sợ, nửa năm này ở trong biên cảnh U Châu không hề giết đệ tử Tông môn nào nhưng vẫn luôn tiêu dao đến giờ”.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Thương Minh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt liếc về phía này.
Hai mắt khẽ híp lại, nhìn về phía Lâm Nhất nở nụ cười dữ tợn.
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn thẳng qua, không hề sợ hãi, đối phương dám phản bội Tông môn thì ắt phải có bản lĩnh.
Nhưng hắn cũng từng chém giết không ít những kẻ thuộc cảnh giới Âm Huyền đại thành.
Trước mắt thực lực đã tiến bộ cực lớn, cho dù có đối mặt với người cảnh giới Âm Huyền đại thành thì cũng sẽ không có gì phải sợ, huống hồ là Diệp Thương Minh ở cảnh giới Âm Huyền tiểu thành.
Người kia nhìn chằm chằm Lâm Nhất một hồi mới nhắm mắt lại lần nữa.
“Ngoài ra, sợ là còn có một số kẻ mạnh ẩn nấp trong bóng tối mà ta chưa phát hiện ra”.
Liễu Vân Yên khá là cẩn trọng, không hề tỏ vẻ biết tuốt.
Lâm Nhất bỗng nhiên cảm nhận được một số luồng hàn ý, thuận theo hàn ý nhìn qua, khẽ cười nói: “Cô nhìn
sang bên kia”.
Lâm Vân yên nghe tiếng nhìn qua, sắc mặt thoáng thay đổi: “Người của lầu Huyết Vũ đến rồi, tốc độ cũng không chậm”.
Đối phương chính là Phan Nhạc và Lãnh Dật.
Hai người lạnh lùng nhìn đám người Lâm Nhất, không hề tỏ ra manh động, đưa theo người của lầu Huyết Vũ rời đi xa.
Trên con đường thông đến hồ Tử Vân, đám yêu thú đang bạo động kia chính là một ngưỡng cửa.
Nếu như vây giờ còn không đến kịp thì chắc chắn là đã vô duyên với kim liên Tử Hoả.
Thời gian dần trôi, không biết từ lúc nào sương mù bao phủ trên mặt hồ Tử Vân đã tan sạch.
Uỳnh!
Không hề báo trước, cả một vùng đất bỗng rung chuyển, mặt mọi người biến sắc. Đều có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí bốn phía đang trở nên khô nóng.
Giống như có vô số yêu thú khủng khiếp đang sắp được sinh ra, ai nấy đều cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
“Tử Hoả sắp rơi xuống rồi sao?”
Tất cả mọi người ngưng thở tập trung, không dám lơ đễnh.
Bỗng nhiên, cuồng phong nổi lên, lôi vân phủ kín trời, giữa không trung có lôi hoả màu tím đổ xuống ào ào như mưa.
Trên không trung, ngọn lửa tím hừng hực rơi xuống như mưa.
Cảnh tượng đó khá mơ mộng.