*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơn sóng khổng lồ cao mấy chục trượng kéo tới, giống như một ngọn núi lửa nguy nga đảo ngược, mang theo tia chớp đáng sợ như muốn nuốt sống mọi người.
Sắc mặt Lâm Nhất và Liễu Vân Yên lập tức thay đổi.
Hai người không ngờ sau khi đám Huyền Thiết Ma Viên cuồng bạo này liên thủ lại trở nên đáng sợ như vậy.
Phút chốc, trong mắt cả hai lóe lên tia sáng khác thường.
Bọn họ không chút do dự, đồng loạt ra tay.
“Tứ ấn hợp nhất!”
Sắc mặt Lâm Nhất vô cùng nghiêm túc, trong tiếng rồng ngâm hổ gầm, Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn, Chư Thiên Ấn xếp chồng lên nhau, trên người hắn bộc phát khí thế không hề thua kém cảnh giới Âm Huyền tiểu thành, thậm chí còn có phần vượt hơn.
Chân nguyên sôi trào hòa cùng khí lực cuồng bạo, dưới sự hợp nhất của bốn ấn, toàn thân Lâm Nhất phát ra hào quang rực lửa, hệt như một cái lò luyện cực kỳ đáng sợ.
“Hàn Sương Chi Tinh!”
Sắc mặt Liễu Vân Yên tối sầm, lộ vẻ lạnh lùng, toàn thân nàng ta bắ n ra vô số tia sáng, ngay sau đó, những đốm sáng bao phủ khắp người nàng ta hệt như một tinh hệ bao la vô tận.
Đến khi tinh hệ rét lạnh kia sắp diễn hóa đến đỉnh phong, Liễu Vân Yên bay vọt lên, chém ra một kiếm.
Ngay khi cơn sóng thần hung hãn đằng xa sắp cuốn phăng tất cả, hai người đồng thời xuất chiêu.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, cơn sóng thần khiến lòng người hoảng sợ phút chốc tan biến, hóa thành một trận mưa màu tím ầm ầm trút xuống.
Dư chấn lan ra, sóng khí cuộn trào.
Rống!
Còn chưa kịp mừng rỡ thì ngay khi con sóng kia bị phá tan, tiếng gầm gừ vọng đến, ba con Huyền Thiết Ma Viên lao vọt
về phía bọn họ.
“Giết!”
Các đệ tử thư viện đã sớm vận sức chờ phát động tấn công, sắc mặt hai người Lâm Nhất không đổi, tiếp tục ra tay, giằng con với ba con Huyền Thiết Ma Viên kia.
Đám người của thư viện Thiên Phủ đang trong tình trạng chiến đấu cùng yêu thú, nhưng bọn họ thật sự không dám đối mặt trực diện với Huyền Thiết Ma Viên, nên đã thả chúng đi.
Với thực lực của hai người Lâm Nhất thì dư sức đối phó ba con Huyền Thiết Ma Viên.
Tuy nhiên, muốn giết chúng cần phải tiêu hao một khoảng thời gian ngắn, vì thế bất đắc dĩ cả hai đều bị kiềm chân.
“Hai người này cũng có vài phần bản lĩnh, thế nhưng, ba con Huyền Thiết Ma Viên đã đủ để ngăn cản bọn họ. Muốn đấu với ta à? Còn kém xa lắm!”, Phan Nhạc quay đầu nhìn, tỏ vẻ khinh thường và lạnh lùng nói.
Lãnh Dật liếc nhìn, sau đó nhếch môi nở một nụ cười dữ tợn. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phương xa, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa sẽ xử lý hai người này sau, hiện tại giải quyết Diệp Thương Minh trước đã, một thân Huyết Vân kiếm pháp của tên này khá khó nhằn”.
Ngay cả một tên tà tu quỷ đạo như Lãnh Dật còn cảm thấy kiêng kị thì có thể thấy được thực lực của Diệp Thương Minh mạnh đến mức nào.