Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1639


trước sau

Lâm Nhất thu lại nụ cười trên môi, ngay sau đó, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, hai tay giang mạnh ra.  

Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  

Vèo!  

Thân như Kim Ô thượng cổ, mỗi một bước tạo thành từng đợt chấn động, tiến gần đến trước mặt tám người kia. Dấu ấn cổ xưa ngưng tụ ngọn lửa Long Tượng ở ngực bỗng kích hoạt, hình xăm dường như tồn tại từ thời đại man hoang lan ra khắp toàn thân, lửa Long Tượng màu tím trong kinh mạch lập tức thiêu đốt.  

Tử Diên kiếm kình sắc bén và bá đạo hòa hợp cùng Tử Diên kiếm kình cổ xưa và thô bạo tạo thành sức mạnh kinh người, tràn ngập toàn thân Lâm Nhất.  

Hắn xông về phía tám người kia, hai đấm điên cuồng vung ra. Quyền như kiếm, cùng với âm thanh Long Tượng kh ủng bố, lao đi với tốc độ tia chớp.  

“Muốn chết!”  

Nhìn thấy Lâm Nhất không biết tự lượng sức, lại còn dám chạy đến gây rắc rối, đám người của phủ Tam Tuyệt tức giận không thôi.  

Tuy nhiên, sát chiêu mà tám người họ cùng liên thủ để thi triển lại dễ dàng sụp đổ ngay khi va chạm với quyền của Lâm Nhất, không cách nào chống đỡ nỗi!  

Phụt!  

Lực lượng Long Tượng kh ủng bố nương theo kiếm kình ác liệt xâm nhập vào cơ thể bọn họ, sắc mặt mấy tên đao khách trở nên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.  

Ngay sau đó, tám người bị lực lượng ẩn trong quyền đồng loạt đánh bay ra ngoài.  

Bọn họ rơi thẳng xuống mặt hồ làm bọt nước bắn lên tung tóe, sắc mặt cả đám trông vô cùng đau đớn, không có sức đánh tiếp nữa.  

“Thật mạnh?”  

“Người kia là ai? Từ đâu xuất hiện?”  

“Hình như tên là công tử Táng Hoa thì phải, trước đó, đồ đệ của U Vân lão quỷ đã chịu không ít thiệt thòi bởi hắn”.  

Tình hình
cực kỳ hỗn loạn, Lâm Nhất ra tay mạnh mẽ đánh bại tám gã đao khách của phủ Tam Tuyệt, khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn, đồng thời cũng khiến nhiều người để mắt đến.  

“Ngăn hắn lại!”  

Đám người Hàn Phi, Phan Nhạc đang hướng về phía giữa hồ cũng quay đầu nhìn lại, khi thấy cảnh tượng vừa diễn ra, trong mắt bọn họ lóe lên tia chấn động.  

Một quyền đã có thể đánh bại tám gã đao khách của phủ Tam Tuyệt.  

Dù là bọn họ cũng khó mà làm được chuyện như vậy. Nhưng Lâm Nhất lại ra tay một cách rất hời hợt và lưu loát.  

“Sao tên này… có thể làm được chứ?”  

Liễu Vân Yên đang đối phó với ba con Huyền Thiết Ma Viên cũng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nàng ta lóe sáng.  

Nhưng còn chưa kịp vui mừng vì Lâm Nhất thì từ bốn phương tám hướng, có vô số bóng người lần lượt xuất hiện và lao về phía hắn.  

Các đệ tử của lầu Huyết Vũ, phủ Tam Tuyệt và lầu Tàn Kiếm quyết định ngừng chém giết lẫn nhau, đồng loạt xông về phía Lâm Nhất.   

Cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật rễ.  

Sắc mặt Liễu Vân Yên thay đổi, biển người mênh mông như thế, dù là ai thì cũng khó mà chống đỡ nổi.  

Một khi bị bao vây, đừng nói thoát thân, e là giữ mạng cũng khó. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện