Nửa ngày sau hắn ta mới không tình nguyện, nghiến răng nói ra ba chữ: “Ta thua rồi”.
“Vậy thì cút đi! Còn mong các hạ giữ lấy lời hứa, như ngươi đã nói, từ nay trở đi đừng để ta phải nhìn thấy ngươi nữa”.
Lâm Nhất rút lại kiếm uy, hờ hững nói.
Lời vừa dứt, sắc mặt của Mặc Linh và Mặc Phong đồng thời đen xì.
Kết quả trận đấu khiến người ta khá bất ngờ, ai cũng không đoán được người thua cuộc lại sẽ là Mặc Phong.
Con cháu dòng chính của Mặc gia với cảnh giới Âm Huyền tiểu thành mà cũng không chiếm được chút lợi nào trong tay Lâm Nhất.
Sau khi Lâm Nhất thi triển Tiên Thiên kiếm ý thì trong đáy mắt tất cả mọi người mới lộ ra vẻ đã hiểu.
Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên này cũng trở nên hết sức ngỡ ngàng.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã nắm được Tiên Thiên kiếm ý, kiếm đạo thiên phú ở bậc này, cho dù tính cả trong U Châu thành này cũng vô cùng hiếm có.
Chẳng qua, sau khi đánh bại Mặc Phong, lời nói của Lâm Nhất này không khỏi hơi ngông cuồng một chút.
Trước mặt Mặc Linh lại bảo Mặc Phong cút đi, lá gan của hắn quả thực không hề nhỏ.
Trái lại Liễu Vân Yên lại có vẻ cô cùng bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra chút dao động nhỏ nào, một Lâm Nhất mới ở cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ lại có thể đánh bại nhóm người Hàn Phi liên thủ với nhau. Nếu sau đây hắn luyện hoá kim liên Tử Hoả để thăng cấp lên cảnh giới Tử Phủ thì thực lực không biết sẽ tăng tiến thêm bao nhiêu nữa, chỉ e khó mà có thể tìm được đối thủ trong cùng cảnh giới Âm Huyền tiểu thành.
Mặc Phong này mặc dù có nền tảng không tệ, thực thực cũng không kém.
Nhưng rõ ràng so với Lâm Nhất mà nói thì còn thua xa, trừ phi nhân tài yêu nghiệt của Mặc gia hắn tới thì còn tạm được. Chỉ một con cháu dòng chính thông thường thôi mà muốn dẫm Lâm Nhất dưới châm thì suy nghĩ này không
khỏi quá ngây thơ rồi.
Còn về vẻ ngông cuồng khiến người ta bất ngờ này của Lâm Nhất thì Liễu Vân Yên đã được làm quen từ lâu rồi.
Mặc Phong mấy lần sỉ nhục Lâm Nhất, mở miệng ngậm miệng đều nói hắn là tên vô dụng của Đế Quốc Đại Tần. Nhưng bản thân lại chẳng có chút bản lĩnh nào, sau khi thua dưới tay Lâm Nhất thì hắn làm sao mà ra vẻ tử tế với hắn ta cho được.
“Thằng nhóc này…”.
Trong Ngự Thư Đường có mấy vị trưởng lão nòng cốt đứng bên cạnh tiền bối Đường Du, đáy mắt bọn họ đều khó nén nổi vẻ ngạc nhiên và chấn động, vẻ mặt bọn họ lại như có điều suy nghĩ tính toán gì đó.
Sau màn giao đấu này, thực lực của Lâm Nhất quả thực khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Cho dù không có Tiên Thiên kiếm ý thì nhịp độ trận đấu cũng bị Lâm Nhất dẫn dắt và khống chế dễ dàng.
Khi Tiên Thiên kiếm ý được tế ra, gần như không hề bất ngờ mà nghiền nát đối thủ, khiến người ta phải nghẹn thở.
Giữa Lâm Nhất và Mặc Phong, ai phù hợp làm Khách khanh của Ngự Thư Đường hơn, vừa nhìn đã rõ.
“Khả năng không bằng người, tại hạ tâm phục khẩu phục, nhưng Lâm Nhất ngươi không khỏi ức hiếp người quá đáng quá. Cái gì gọi là lập tức cút đi, thư viện Thiên Phủ này do ngươi mở chắc!”
Mặc Phong đen xì mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tuổi còn trẻ mà lại ngông cuồng như thế, cái tính này của Lâm công tử thực khiến Mặc Linh phải nhìn bằng cặp mắt khác, bái phục bái phục!”