Trên đài cao, Mặc Linh lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm giọng bảo: “Miệng mồm thật độc địa, không biết rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Nếu lát nữa không thể làm ta hài lòng thì đừng trách ta không khách sáo”.
“Sư tỷ nói rất đúng, ta không cần phải si tài độc miệng với tên vô dụng này, lát nữa lên đài khiến ngươi tự mình hổ thẹn là được”.
Cổ Đằng hờ hững nhìn Lâm Nhất, sau đó bước lên đài.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, tự mình hổ thẹn, ngươi cũng tự tin thật đấy!
...
Tám người còn lại lần lượt lên đài, chỉ còn một mình Lâm Nhất.
Bầu không khí vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên căng thẳng.
Ai có thể ngờ được một cuộc khảo hạch nhỏ sẽ trở nên tràn ngập mùi thuốc súng như thế.
Đầu tiên là Mặc Linh cố tình làm khó Lâm Nhất, sau đó là Cổ Đằng cười nhạo Lâm Nhất ngay trước mặt mọi người, nếu là người thường thì chắc sẽ nhịn.
Bất luận là Mặc Linh hay Cổ Đằng đều không dễ chọc.
Nhưng Lâm Nhất lại không nhẫn nhịn!
Hắn phản bác Mặc Linh, sau đó còn sỉ nhục Cổ Đằng, vạch mặt hắn ta ngay trước mặt mọi người.
Nóng tính đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Cả hai người đều không dễ chọc, nhưng Lâm Nhất được gọi là công tử Táng Hoa này lại động vào cả hai.
Tất cả mọi người đều rất có hứng thú, chờ đợi biểu hiện tiếp theo của Lâm Nhất.
Nếu hắn không thể thông qua thì có lẽ ngày hôm nay rất khó kết thúc.
“Lâm công tử vẫn chưa lên đài sao?”
Mặc Linh nhìn về phía Lâm Nhất, lạnh lùng hỏi, lúc này hối hận đã muộn rồi.
“Lên ngay đây”.
Lâm Nhất cười nhạt, đi về phía trước.
“Lâm đại ca, cố lên!”
Nhìn theo bóng lưng Lâm
Nhất, Bạch Vân cắn môi, lên tiếng cổ vũ, trái tim nhỏ đập thình thịch, cực kì hồi hộp.
Dù nha đầu này có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn ra tình thế lúc này rất bất lợi cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất bình tĩnh bước từng bước một lên đài trước sự chú ý của hàng vạn người.
“Hắn thật to gan”.
“Lên thật kìa, lần này hay rồi...”
“Nghe nói đây là lần đầu tiên hắn đến nghe giảng, ngông cuồng như thế, không biết lát nữa sẽ có kết cục như thế nào”.
“Chắc Mặc Linh sư tỷ sẽ không làm gì hắn đâu, nhiều lắm là làm khó hắn một chút thôi. Đắc tội Cổ Đằng thì thảm thật rồi”.
“Cứ xem kịch đi”.
Trong những tiếng bàn tán ầm ĩ, Lâm Nhất bước lên đài cao, đứng cùng với tám người khác.
Trên bàn đá trước mặt mỗi người đều có một cuộn tranh trắng chưa mở ra và một cây bút Linh văn.
Lâm Nhất cầm bút ngắm nghía, bút Linh văn của thư viện Thiên Phủ trông khá tinh xảo, tốt hơn rất nhiều so với bút Linh văn hắn đã dùng trước đây, sau khi rót chân nguyên vào là có thể điều khiển.