Bầu không khí dưới đài lập tức vui vẻ hơn không ít, mọi người đều đang đợi xem trò cười của Lâm Nhất.
“Hết thời gian”.
Trên không trung, Mặc Linh từ từ bay xuống, liếc mắt nhìn đám người, hạ giọng nói: “Tất cả trình bày ra hết đi”.
Đám người Cổ Đằng gật đầu, mỗi người kết thủ ấn, đợi thủ ấn ngưng kết xong, tám bức tranh bay lên trong trung.
Trong chớp mắt, Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ của mỗi người xuất hiện trước mắt mọi người, hoàn hảo không tì vết.
“Linh vận bát thành!”
“Cổ Đằng sư huynh đã đạt đến linh vận bát thành, đúng là không đơn giản”.
“Không hổ là người đứng đầu nội môn, cảnh giới Huyền sư nhị phẩm đã có thể vẽ được Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ đạt đến linh vận bát thành”.
Bên dưới vang lên tiếng hô kinh ngạc, tám bức Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ lơ lửng giữa không trung, tốt hay kém nhìn là biết ngay.
Linh đồ mà Cổ Đằng vẽ vượt trên quần hùng, rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Nghe thấy lời khen ngợi của mọi người, Cổ Đằng vô cùng phấn khởi, khó che đậy vẻ đắc ý trong mắt.
“Lâm chấp sự, nếu tự hổ thẹn mình không bằng người thì không nhất thiết vẽ rắn thêm chân nữa. Dù sao cũng thua, nên để mọi người xem thành quả của ngươi trước đi”.
Cổ Đằng đã nắm chắc phần thắng, trên mặt đầy vẻ chế giễu, cất tiếng giễu cợt.
Mặc Linh nghe vậy thì nhíu mày.
Nàng ta đã nhìn ra, Lâm Nhất quả thật là lần đầu tiếp xúc với Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ, tuy vẽ vừa xấu vừa tệ, nhưng linh văn dưới ngòi bút đều đúng cả.
Có thể đạt được trình độ
như vậy không dễ dàng gì, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của nàng ta.
Tên nhóc này ngông cuồng thì ngông cuồng, nhưng quả thật có chút bản lĩnh.
“Không cần đâu, khảo hạch lần này Cổ Đằng đã thắng”.
Mặc Linh không có cảm xúc gì, thản nhiên nói, nàng ta cũng muốn giữ chút tôn nghiêm cho Lâm Nhất.
“Ta lại không nghĩ vậy…”
Lâm Nhất nhướng mày, khẽ giọng cười nói.
Bức tranh nhẹ nhàng bay lên, lắc lư xuất hiện trước mặt mọi người, chợt thấy linh văn cuối cùng tựa như kinh hồng lướt qua.
Nơi nó đi qua, linh văn vốn vô cùng lộn xộn, trông có vẻ chồng lên nhau một cách tùy tiện lại đồng loạt sống dậy như có sinh mệnh.
Ầm!
Đợi đến khi linh văn như kinh hồng ấy lướt qua toàn bộ bức tranh, ánh sáng vàng chói mắt lan tỏa. Một luồng khí tức đáng sợ lan tràn từ trong bức tranh ra ngoài, khí thế của Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ do Lâm Nhất vẽ điên cuồng tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Linh vận tam thành, linh vận tứ thành, linh vận ngũ thành, linh vận lục thành…
Răng rắc!
Tám bức tranh khác giữa không trung không chịu nổi khí tức này, lần lượt rách toạc.