*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không thể nào, chắc chắn đây không thể nào là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ!”.
Cổ Đằng mặt nóng bừng, đỏ rực một mảng, nói một cách vô cùng chắc chắn.
“Đủ rồi”.
Vẻ mặt Mặc Linh hơi lạnh đi, lạnh lùng liếc nhìn Cổ Đằng, nhẹ giọng nói: “Hắn chắc chắn là lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ, chuyện này ta có thể khẳng định. Công tử Táng Hoa quả thật đã khiến Mặc Linh biết thêm kiến thức”.
Soạt!
Tất cả mọi người ở đây lập tức hít sâu một hơi, thật sự là vậy sao?
Chuyện này đúng là không thể tin nổi, nhưng lời nói của Mặc Linh lại khiến mọi người không thể không tin.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ luôn gây khó dễ cho mình mọi nơi lại nhận thua một cách quang minh lỗi lạc. Khóe miệng hắn cong lên thành nụ cười, khẽ giọng nói: “Nếu đã như vậy, phần thưởng lần này nên là của ta rồi nhỉ”.
“Của ngươi…"
Mặc Linh không có cảm xúc gì, không nhiều lời, đưa tay định tặng linh đồ của mình cho hắn.
“Ta không cần thứ đó”.
Lâm Nhất khoanh hai tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn đối phương, cười nói: “Mặc Linh sư tỷ cảm thấy bức tranh này có thể so sánh với linh đồ mà ta vẽ sao?”.
“Tên nhóc này!”.
Mặc Linh lập tức sa sầm mặt, không ngờ Lâm Nhất lại ăn nói hùng hổ như vậy.
Hắn nói thẳng trước mặt mọi người rằng không xem trọng linh đồ của nàng ta, khiến nàng ta rất tức giận. Trong lúc nàng ta thở gấp, ngực phập phồng, hơi rung lên, khiến số
người nào đó nhìn mà sáng mắt.
“Sư tỷ, tên nhóc đó không lấy, ta lấy”.
Cổ Đằng ở bên cạnh thấy vậy, trong mắt lộ vẻ khao khát, nói với vẻ cực kì mong đợi.
“Ngươi có tư cách đó sao?”
Mặc Linh thản nhiên nói một câu, không nhìn Cổ Đằng lấy một cái.
Lời từ chối vô tình như thế khiến Cổ Đằng xấu hổ không thôi, chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống.
Mất mặt quá, ngay cả thứ Lâm Nhất không cần, hắn ta cũng không có được.
Đã vậy còn bị Mặc Linh coi khinh trước đám đông, trong lòng Cổ Đằng gần như muốn chết quách cho xong.
Tất cả là tại thằng nhóc kia!
Hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất, sát ý lóe lên rồi vụt tắt.
“Nếu ngươi không lấy thì phần thưởng này ta cũng chẳng cần thiết đưa ngươi. Ta thu lấy linh đồ của ngươi về trước, ngày mai ngươi hãy đến điện Túc Vân này đúng giờ cho ta. Nếu ngươi không đến, ta sẽ cho ngươi biết tay!”.
Mặc Linh phất tay, đoạt lấy linh đồ trong tay Lâm Nhất, trước khi rời đi còn hung hăng trừng hắn.
Ánh mắt đó có thể nói là rất hung ác, ý tứ uy hiếp cực kì sâu đậm.