Vẫn chưa hết, khi những Linh văn thuộc tính hoả này sắp đan vào nhau, một đường Linh văn thuộc tính phong đột nhiên thành hình khiến thế lửa bỗng dưng tăng vọt, những Linh văn thuộc tính hoả sắp đan xen trở nên rối loạn.
Thiên Cơ Ấn, Hoả Mạn Sơn Hà Đồ!
Nhưng một điều kì lạ đã xảy ra, khi Lâm Nhất ngưng kết Thiên Cơ Ấn, đống Linh văn thoạt nhìn rối như tơ vò này đột nhiên ngưng tụ, ngay lập tức hoá thành một bức Linh đồ hùng vĩ, toả hào quang chói loá, gió lớn thổi không ngừng làm cho uy thế của bức Linh đồ này tăng vọt.
Trong cơn cuồng phong gào thét, sông chảy cuồn cuộn, uy áp của bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này tăng lên đến mức có thể so sánh với cảnh giới Âm Huyền viên mãn, vô cùng kinh khủng.
Đây đã là giới hạn đối với Lâm Nhất chỉ mới cảnh giới Âm Huyền tiểu thành, mồ hôi nhỏ giọt trên trán hắn.
Ầm!
Khi cuồng phong gào thét, Hoả Mạn Sơn Hà Đồ vừa mới vẽ hoá thành một con hung thú dữ tợn nhanh chóng lao đi.
Thịch thịch thịch!
Những tiếng nổ kinh thiên động địa lập tức vang lên giữa không trung, mãi không ngừng nghỉ.
Sau khi Mặc Linh chống đỡ một lát, dòng sông hoả diễm khí thế hung hăng ầm ầm vỡ nát. Hoả Mạn Sơn Hà Đồ của Lâm Nhất mang theo khí thế dữ tợn như muốn nuốt chửng Mặc Linh trên đài cao.
Mặc Linh ngước mắt nhìn lên, vung tay, quạt Ngân Thiết xuất hiện trong tay nàng ta.
Soạt!
Mặc Linh nhẹ nhàng vặn tay, quạt Ngân Thiết mở ra, sau đó, nàng ta quạt nhẹ
một cái.
Trong nháy mắt, uy lực đáng sợ của bảo khí siêu phẩm xuất hiện, quạt nổ dòng sông hoả diễm đang di chuyển xuống.
Nhưng sức công phá kinh khủng vẫn khiến nàng ta không thể đứng thẳng, nàng ta giang hai cánh tay, lặng lẽ lùi lại.
Sau khi so chiêu, hai người đều lùi khỏi đài cao, có thể xem như là ngang tài ngang sức.
“Không ngờ mười ngày qua ngươi cố gắng hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều”.
Mặc Linh nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt sâu xa, rõ ràng đối phương lợi dụng thời gian rảnh rỗi để luyện tập mới có thể khiến Hoả Mạn Sơn Hà Đồ đạt đến uy lực thế này.
Hôm nay, chỉ dựa vào Linh đồ này, võ giả cảnh giới Âm Huyền đại thành cũng không làm gì được hắn.
“Nhưng ngươi học Thiên Cơ Ấn này từ lúc nào?”
“Trước đây ta tình cờ có được, từ lúc còn chưa vào thư viện đã điều khiển được nó rồi”.
Xem ra nàng ta không đoán sai, người này có được một vài cơ duyên, nếu không thì thật không biết thiên phú yêu nghiệt này từ đâu ra.
Mặc Linh thầm nghĩ, nhưng cũng không hỏi tiếp mà bình tĩnh nói: “Ngày mai ngươi nghỉ ngơi một ngày đi, sau đó, ta lại tới dạy ngươi”.
“Nghỉ ngơi một ngày?”