Lâm Nhất cất kiếm trở lại vỏ, một luồng khí tức bá đạo lan tràn khắp người, hắn giống như một vị vương giả quân lâm thiên hạ, ngạo nghễ nhìn bốn phương.
Thoáng nhìn, tầm mắt hắn tập trung vào ngọc giản màu tím lặng lẽ bay lơ lửng trên không trung.
“Ta đã ưng ý thì không thứ nào có thể dễ dàng thoát được”.
Lâm Nhất khẽ cười một tiếng, vươn tay định lấy ngọc giản đã bị phá vỡ cấm chế mang đi, nhưng lúc này đột nhiên có sự thay đổi.
Một hướng không gian bỗng dưng rung lên, vô số quang ảnh màu máu bao trùm tứ phía.
Hắn còn chưa phản ứng lại thì một tia huyết mang màu đỏ sẫm đã đập vỡ ngọc giản màu tím.
Một luồng thông tin khó hiểu hiện lên trong đầu Lâm Nhất, Thất Sát Quyền, chém hết chúng sinh, tàn sát vạn vật, giết, giết, giết!
Bảy chữ giết liên tục giống như sấm sét nổ tung trong đầu hắn, ong ong không ngừng.
Ở nơi nào đó trong điện Tàng Thư.
Du trưởng lão và Mặc Linh khoanh chân ngồi trước một bàn trà, trà xanh bốc lên khói trắng, toả ra hương thơm thoang thoảng.
“Ta rất trông chờ không biết tiểu tử này sẽ lấy được ngọc giản phẩm cấp nào trong điện Tàng Thư”.
Du trưởng lão đặt chén trà xuống, mỉm cười cất lời.
“Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là hắn có thể phát hiện ra những ngọc giản màu đen ẩn giấu bên trong”.
Sắc mặt Mặc Linh lạnh lùng, nàng ta nâng chén trà lên bình tĩnh nói, toát lên vẻ đẹp yên tĩnh.
Du trưởng lão khẽ cười: “Cô rất tự tin về hắn nhỉ! Nhưng phát hiện thì phát hiện, có thể phá được cấm chế hay không thì chưa chắc”.
“Yêu nghiệt có thể phá được nhà tù Hoả Ngục, ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ cho trưởng lão một
bất ngờ”.
Cổ tay mềm mại trắng như tuyết của Mặc Linh từ từ đặt chén trà xuống.
“Bất ngờ?”
Du trưởng lão cau mày, cười bảo: “Hy vọng là thế, nhưng so với người khác, ta vẫn lo lắng cho đồ đệ ngốc của ta hơn…”
Nói đến Liễu Vân Yên, vẻ mặt hai người đều tối lại, thời gian này nàng ta tu luyện rất đáng sợ.
Đã không thể dùng từ “cố gắng” để hình dung nữa rồi, tu luyện ở mức độ đó như dây đàn kéo căng, đạt đến giới hạn là sẽ dây đứt người chết.
“Ta đã quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ cho nàng quan sát học hỏi tiểu Thần thông”.
Mặc Linh nhàn nhạt nói.
“Chắc chắn chứ?”
Du trưởng lão hơi lo lắng hỏi.
“Áp lực bậc cha chú dành cho nàng quá tàn nhẫn, không qua được cửa ải này, nàng sẽ mãi mãi có tâm ma…”
“Nhưng cô đã bao giờ nghĩ rằng Thần thông không phải ai cũng có tu luyện thành công chưa?”
“Dù gì ta cũng phải cho nàng một chút hy vọng, nếu không thành công thì từ bỏ suy nghĩ ấy sớm cũng tốt”.
Du trưởng lão nghe xong thì lặng đi một lúc, cha của Liễu Vân Yên là bạn tri kỷ của ông ta. Nhớ năm xưa họ khí phách nhường nào, nhưng mười lăm năm trước, một quyết định tự phụ lại hại bản thân thê thảm, cũng liên luỵ đến thư viện Thiên Phủ.