Nhưng khi Lâm Nhất đang do dự thì ngọc giản khẽ rung lên, từng chữ ‘giết’ hoá thành sóng âm vang vọng tứ phía. Tâm pháp Bá Kiếm trong cơ thể hắn không khống chế được nên đã xoay chuyển, kiếm ý bá đạo vô hình lan ra từ trên người hắn.
Ù!
Đột nhiên huyết quang tản đi, ngọc giản dần bay lên, Lâm Nhất vươn tay để cho nó rơi vào lòng bàn tay mình.
Khi lòng bàn tay tiếp xúc với miếng ngọc giản, một luồng thông tin khá cổ xưa lại hiện lên trong đầu hắn.
Thất Sát Quyền, sát ý quyết, chúng sanh diệt!
Chín chữ đơn giản nhưng lại mang theo sự cường hãn và bá đạo không thể giải thích khiến người ta kính nể. So với quyền phổ khác thì lời giới thiệu này rất đơn giản, thực sự có phần khó mà tin được.
Điều duy nhất hắn có thể khẳng định là quyền pháp này mạnh hơn Tử Điện Ma Long Quyền rất nhiều.
Nếu không sẽ không thể một đòn làm vỡ miếng ngọc giản đó như vậy.
“Tự bay tới?”
Lâm Nhất chợt nhận ra không phải mình nhận nó mà là Thất Sát Quyền này lựa chọn mình.
Chắc là vì Bá Kiếm…
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Nhất cảm thấy chỉ có thể là khả năng này, dù sao hắn đã ở nơi này khá lâu, nhưng nó tới không sớm không muộn, ngay khi hắn vừa tế ra Bôn Lôi Trảm Điện thì xuất hiện, chắc hẳn có liên quan rất lớn đến khí tức mà Bá Kiếm tản ra.
“Nếu ngươi đã chọn ta thì ta cũng không có lý do gì làm cho ngươi thất vọng!”
Khoé miệng Lâm Nhất nhếch lên một nụ cười, phiền muộn vì mất đi Tử Điện Ma Long Quyền trong chớp mắt đã bị quét sạch, tay phải hắn nắm chặt ngọc giản màu đỏ.
Một lúc sau, ngọc giản trong tay hắn rung lên, khi đạt đến cực hạn thì một tia sáng màu đỏ bay ra.
Khi ngọc giản biến mất trong lòng bàn tay, trước
mặt Lâm Nhất xuất hiện một bóng người mờ ảo, uy áp kinh người từ người đó toát ra.
“Muốn mang Thất Sát Quyền đi thì phải đánh bại ta trước”.
Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía bóng dáng mờ ảo ấy, sau đó không nhiều lời, bóng dáng ấy hoá thành một mị ảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, giơ tay đánh mạnh ra một quyền.
Bùm!
Khi quyền mang nổ ra có vô số sát ý như sấm sét điên cuồng phóng ra, sát ý đó gần như ngưng tụ thành thực chất, đạt tới mức khiến người ta nghe là đã thấy sợ.
Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, kiếm ý Tiên Thiên dâng lên trên người, kiếm Táng Hoa đâm ra như dòng nước mùa thu.
Ầm ầm ầm!
Quyền mang nổ tung xung đột kịch liệt với kiếm ảnh, sau vài tiếng nổ ầm, kiếm thế của Lâm Nhất đã bị quyền mang tiêu diệt.
Thân thể Lâm Nhất bay ngược ra ngoài, khí huyết cuộn trào, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi đáp đất, Lâm Nhất thầm mắng một tiếng, vừa rồi tiêu hao chân nguyên quá nhiều, bây giờ muốn sử dụng Bôn Lôi Trảm Điệm cũng hơi khó.
Tình hình vốn đã khó lại càng trở nên bất lợi, có lẽ…
Bùm!
Không cho Lâm Nhất cơ hội suy nghĩ, bóng người mờ ảo lại tung ra một quyền, quyền mang ngưng tụ từ sát ý không gì cản nổi. Quyền phong gào thét như tiếng gầm dữ dội của dã thú thượng cổ, thanh uy bá đạo đến cực điểm, hoàn toàn không chịu nói lý.