Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1815


trước sau

Kiếm bay liên tục trong không trung, kiếm trận rực rỡ chói mắt, khi dừng lại phảng phất tựa như thời gian cũng ngưng lại. Nhưng đúng vào lúc tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên, kiếm trận kia bỗng nhiên bắt đầu nghịch chuyển, kiếm ý vô biên trên người Lâm Nhất hoá thành ánh sáng bạc bùng lên.  

Tám mươi mốt luồng kiếm ảnh lập tức nhiều lên gấp đôi, kiếm quang dày đặc chi chít theo ngón tay của Lâm Nhất như dời non lấp bể lao đến đón đầu.  

Keng! Keng! Keng!  

Kiếm ảnh và Ma Kích kia ở giữa không trung va đập mạnh vào nhau phát ra âm thanh leng keng như tiếng chuông cổ nghìn năm. Từng luồng uy lực khủng khiếp của dư âm xao động tràn ra, ở bên phía ngoài của cột sáng Linh lực lại nổi lên từng trận sóng nghiêng trời, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau liên miên không dứt.  

Dưới tác động liên hồi, Ma Kích bỗng nhiên nát vụn, thế đi của rất nhiều kiếm ảnh cũng không ngừng lại, lao thẳng về phía Dương Hùng.  

“Tránh ra!”  

Trên mặt Dương Hùng thoáng vẻ dữ tợn, không lui mà ngược lại tiến tới, song quyền như điện liên tiếp tung quyền. Dựa vào tu vi mạnh mẽ để đánh nát những bóng kiếm bay tới. Trong một lúc mà bên trong Linh trụ Hoả Diễm đầy những bóng kiếm nát vụn cùng với dư âm của Ma Kích rơi rụng lả tả.  

Trong màn mưa vụn lả tả này, Dương Hùng thô bạo đánh nát kiếm ảnh, thanh thế tăng vọt. Ánh mắt như tia điện quét qua, sau khi chạm đến chỗ Lâm Nhất liền bật người bay lên không trung, lao đến chém giết.  

Grào!  

Nhưng đúng vào lúc hắn ta ở giữa không trung, Lâm Nhất vừa mới cử động, quanh cơ thể hắn liền xuất hiện vô số đạo Linh văn. Những đạo Linh văn này quấn quýt với nhau tạo thành một bức Linh đồ cuồn cuộn đi kèm với tiếng cuồng phong rít gào, ầm ầm thành hình.  

Hoả Mạn Sơn Hà Đồ mười phần Linh vận dưới sự xao động của cơn cuồng phong, tiến hoá thành một bàn tay khổng lồ vô cùng dữ tợn, xé gió lao đi.  

“Thủ đoạn của thằng nhóc này đúng
là nhiều…”.  

Nhìn Linh đồ đang lao đến, vẻ mặt Dương Hùng bỗng lạnh đi, cơ thể ở giữa không trung, hai cánh tay giang rộng.  

“Nhưng thủ đoạn của ngươi có nhiều hơn nữa thì cũng vẫn chỉ xứng để làm viên đá lót đường cho Dương Hùng ta mà thôi, Tử Quang Ma Viêm Trảo!”  

Dương Hùng giang rộng hai cánh tay, ở giữa không trung phảng phất như hoá thành một con Ma Điểu thượng cổ, năm ngón tay hoá thành trảo, lập tức hung hăng cào lên Hoả Diễm Sơn Hà Đồ.  

Rắc!

Trước sự đối kháng mạnh như vậy, bức linh đồ Hoả Diễm có uy thế đáng sợ kia bị hai móng vuốt xé thành vô số mảnh vụn. Hoả diễm vỡ vụn xinh đẹp thê lương, bay đầy trời như pháo hoa, mái tóc dài của Dương Hùng tung bay, uy thế lại tăng mạnh.  

“Dừng tại đây đi!”  

Thân trên Dương Hùng nghiêng về phía trước, với vẻ mặt dữ tợn, hắn ta như một con diều hâu tung cánh bay xuống.  

Lâm Nhất nheo mắt nhìn Dương Hùng bừng bừng khí thế bay xuống, nghĩ thầm, suy cho cùng Hoả Mạn Sơn Hà Đồ cũng chỉ là Linh đồ nhị phẩm, dù có mười phần linh vận cũng không đủ nhìn.  

Cuối cùng cũng đã đến lúc tung sát chiêu rồi ư?  

Nhưng Dương Hùng ngươi muốn dừng tại đây thì thật sự quá ngây thơ.  

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, vẻ sắc bén hiện rõ trên mặt, mười ngón tay trắng nõn như ngọc nhanh chóng biến ảo, trên người hắn toát ra sát khí mênh mông, dần dần điên cuồng tăng vọt, trong nháy mắt luồng sát khí kia đã trở nên nặng nề như núi.  

Sát khí dao động cuồng bạo như một vị sát thần tuyệt thế gào thét, giận dữ liếc nhìn chúng sinh.  

“Đó là...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện