Trong sân nhà, Lâm Nhất lấy bút linh văn và một cuộn tranh trống ra, âm thầm nhớ lại trong giây lát rồi cầm bút lên.
Mới qua mấy ngày, hắn không đến nỗi quên hết.
Hơn nữa, xưa nay hắn nhìn qua là sẽ không quên, linh đồ mình từng vẽ càng không thể nào quên.
Nhớ lại Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ là linh đồ chỉ thua bức Hổ Khứu Tường Vi Đồ mà hắn từng gặp trong đời. Hắn còn nhớ rõ khoảnh khắc khi chín bức tranh gộp lại, Hỏa Phượng trong tranh tỏa sáng như vật sống, dường như có thể nhảy ra khỏi tranh bất cứ lúc nào.
Mặc Linh gấp quạt Ngân Thiết trong tay lại, nghiêm túc đứng bên nhìn, gương mặt tuấn tú của Lâm Nhất đường nét rõ ràng, con ngươi đen láy thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên.
Từng đường linh văn dần dần hiện ra dưới bút pháp điêu luyện tựa nước chảy mây trôi của hắn.
Những linh văn đó hoặc dày nặng như núi, hoặc nhẹ nhàng sâu sắc, thỉnh thoảng lại chứa đựng sức mạnh cực kì cuồng bạo, lấp lánh dưới ngòi bút.
Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ xếp hàng thứ mười trong linh đồ tam phẩm. Nếu chỉ xét về lực sát thương, thậm chí có thể xếp hàng thứ năm.
Trong thư viện Thiên Phủ, trưởng lão có thể vẽ được bức tranh này vô cùng ít ỏi. Về phần đệ tử thì chỉ có một mình Mặc Linh có thể thể hiện được nó.
Tròn hai canh giờ trôi qua, Lâm Nhất thở phào, hai mắt hiện lên tơ máu, trán toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, uể oải vô cùng.
Trình độ linh văn hiện tại của hắn vẽ Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ vẫn có chút miễn cưỡng.
Đợi chín bức tranh dài ba mét ghép vào với nhau, một bức tranh rộng lớn xuất hiện trước mắt hai người. Hỏa Phượng trong tranh hai mắt lấp lánh ánh sáng thần, cánh chim có ánh sáng nhàn nhạt lượn lờ, trông tràn đầy uy lực thần kỳ.
Đáng tiếc, phần đuôi quan trọng cuối cùng lại thiếu mất bảy chiếc lông vũ.
Không
thể so sánh nó với Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ hoàn chỉnh của Mặc Linh, đây là một vật chết.
“Sư tỷ, xin hãy xem qua”.
Lâm Nhất lắc đầu, không hài lòng lắm.
Mặc Linh ở bên lại kinh ngạc không nói nên lời, vô cùng xuất thần, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Trình độ linh văn của ngươi đúng là đáng sợ, khó mà tưởng tượng nếu ngươi một lòng theo đuổi con đường này sẽ đạt đến độ cao nào. E rằng không quá hai năm là có thể vượt qua ta”.
Lời khen này lại khiến Lâm Nhất không quen lắm, chỉ đành nhẹ giọng nói: “Nếu nói như vậy thì cũng nhờ sư tỷ dạy giỏi”.
Mặc Linh nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười, nói: “Bức tranh này còn thiếu bảy chiếc lông vũ, mỗi một chiếc lông vũ đều là linh văn tam phẩm. Nhưng thực ra, bảy linh văn này đều là một loại linh văn tên là Hỏa Vũ”.
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ: “Nói cách khác, ta chỉ cần học được linh văn Hỏa Vũ thì có thể vẽ được linh đồ Hỏa Phượng Liêu Nguyên rồi?”
“Nói vậy cũng không sai, nhưng không đơn giản như thế, ngươi cứ thử xem là biết”.
Mặc Linh mở phiến quạt, tùy ý quơ qua một đường, chín bức tranh hợp lại rơi xuống một bên.
Nàng ta trải một cuộn tranh trống khác lên trên bàn đá, không nói gì nhiều, vẽ một hoa văn Hỏa Vũ ở trên đó.
Hoa văn Hỏa Vũ đứng một mình trên cuộn tranh trống, không nhìn ra có điều gì đặc biệt.