“Không biết sống chết, còn dám dùng tiểu Thần thông để phản công trong tuyệt cảnh”.
Trần Vũ cầm lấy quạt xếp, nói với vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường.
Nhìn Liễu Vân Yên bị đánh văng, Mặc Linh vừa định đứng dậy thì phát hiện một bóng người đã bay đi trước nàng ta một bước.
Lâm Nhất bay tới đỡ lấy Liễu Vân Yên, chậm rãi đáp xuống đất.
Trần Vũ thấy vậy thì cau mày, vẻ không vui xẹt qua trong mắt, cười mỉa mai: “Thư viện Thiên Phủ các ngươi tuy không có bản lĩnh gì, nhưng nhận thua lại rất nhanh nhẹn. Không cần nói đâu, ta biết ngươi đến để nhận thua”.
Những lời giễu cợt này làm cho vẻ mặt của đám người thư viện Thiên Phủ đều trở nên khó coi.
Nhưng họ chỉ có thể ấm ức trong lòng, không có cách nào phản bác.
Vì đúng như hắn ta đã nói, trước đó Mặc Linh cưỡng chế can thiệp để nhận thua giúp Mục Tuyết không thể lên tiếng.
Lúc này Lâm Nhất lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn cũng đến để nhận thua giúp Liễu Vân Yên.
Lâm Nhất nhìn Trần Vũ đang tỏ ra đắc ý, trong mắt tràn đầy mỉa mai với vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
“Bản công tử nói sai hả?”
Trần Vũ đong đưa quạt xếp, cười khẽ: “Đáng tiếc, cho dù ngươi có phẫn nộ, thực lực mạnh đi nữa thì có thể làm gì? Thư viện Thiên Phủ đã thua, mau cút đi, đừng đứng trước mặt ta nữa, thật đáng xấu hổ”.
Nhìn ngọn lửa giận sâu trong mắt Lâm Nhất, Trần Vũ cảm thấy hơi đắc ý. Hắn ta rất thích nhìn đối thủ trong bộ dạng căm phẫn nhưng lại không thể làm gì, không có cách nào phản bác hắn ta.
Nó còn sảng khoái hơn cả khi tự tay đánh bại đối phương.
“Lâm công tử, kệ hắn ta đi, tiểu nhân đắc chí, chúng ta về thôi”.
Liễu Vân Yên yếu ớt ôm lấy Lâm Nhất, nhỏ giọng bảo, sắc mặt nàng ta trắng bệch, không bị thương quá nặng, nhưng trong mắt lại
ẩn chứa sự suy yếu, tựa như một đoá hoa còn chưa nở rộ đã lụi tàn.
Trong hai mươi năm cuộc đời này, nàng ta luôn sống vì cuộc chiến giữa năm thư viện.
Bây giờ kết cục lại thất bại thảm hại, nàng ta không còn ý nghĩa gì để sống nữa, chỉ sợ cả đời sẽ sống trong sự tự trách mình.
“Nhưng lời hứa mà ta đã hứa với cô vẫn chưa thực hiện được...”
Liễu Vân Yên mệt mỏi nói: “Nhưng chúng ta đã thua”.
Nghe vậy, Lâm Nhất bèn cười với nàng ta: “Cô đã quên ta là người bước ra từ địa ngục rồi sao? Ta không sợ đi thêm một lần nữa”.
Hắn cũng đã từng lựa chọn hình thức địa ngục vì bản thân mình.
Hôm nay là vì lời hứa giữa những người bạn với nhau, chọn thêm một lần nữa thì có sao?
Lâm Nhất thả Liễu Vân Yên đang sững sờ ra, nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng nhìn vào vị trọng tài đứng bên mép hội trường, trầm giọng nói: “Ta xin tiến hành hình thức địa ngục, mong tiền bối cho phép”.
“Hình thức địa ngục!”
Khán đài lập tức trở nên yên tĩnh vì bốn chữ này, từng ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào người thiếu niên áo xanh đeo hộp đựng kiếm kia, tiểu tử này có biết điều này có ý nghĩa gì không?
Hắn có biết năm đó, thư viện Thiên Phủ cũng vì chọn hình thức địa ngục mà chịu đủ mọi nhục nhã không?
Lẽ nào còn muốn thêm một lần nữa?
Điên rồi!