Sau khi đã xác định, ông lão áo gai bắt lấy tay Liễu Vân Yên, rồi kéo nàng ta cùng ra khỏi hội trường, nhường lại cái sân khấu được vạn người chú ý này cho năm người vừa lên sàn. Hiển nhiên, một trận đại chiến đầy máu tanh sắp sửa diễn ra.
Ấm!
Bốn luồng khí thế hùng hậu tương đương nhau quét qua hội trường hệt như một cơn bão, uy danh mênh mông cuồn cuộn dâng trào, ẩn trong đó là sát ý lắng đọng như mạch nước ngầm, mãnh liệt và kích động.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, tầm mắt của hắn hướng về La Thâm và Trần Vũ, chiến ý nóng bỏng lập tức bùng nổ trong đôi mắt bình tĩnh kia.
La Thâm, người đeo cự kiếm sau lưng, nở một nụ cười lạnh lùng rồi nhìn về phía Lâm Nhất và nói: “Cô nhóc bị ta chém trước đó e là giờ không ổn lắm đâu. Nhưng cứ yên tâm đi, lát nữa ngươi sẽ bị ta chém thành hai nửa, đảm bảo không đau đớn gì cả, hoặc là, ngươi cũng có thể đổi cách chết khác”.
Bên cạnh, Trần Vũ phe phẩy quạt xếp, ánh mắt hắn ta lóe lên tia lạnh lùng, cười nói: “Chết ư? Vậy chẳng phải hời cho hắn quá à, một kẻ không biết sống chết, dám lựa chọn hình thức địa ngục thì phải chơi đùa cho thật đã mới được”.
“Các ngươi… nên lo lắng cho bản thân thì hơn”.
Đối mặt với sự đùa cợt của hai người này, Lâm Nhất lại tỏ thái độ rất nghiêm túc.
“Ngông cuồng!”
Lời này khiến bốn người La Thâm thay đổi sắc mặt, sâu trong mắt bọn họ lóe lên tia âm u và phẫn nộ. Những người này vốn là nhân tài đến từ các nơi, từ xưa đến nay vẫn luôn kiêu ngạo, bọn họ không cho rằng Lâm Nhất mạnh hơn mình bao nhiêu.
“Công tử Táng Hoa Lâm Nhất thỉnh các vị chỉ giáo!”
Sắc mặt Lâm Nhất cực kỳ lạnh lùng, kiếm Táng Hoa bên trong hộp đựng kiếm dường như cảm nhận được sát ý trong lòng hắn nên rung lên từng hồi, vận sức chờ phát động.
Không đợi bốn người kia ra tay, trên hội trường bao la, thiếu niên
áo xanh đã lao về phía bọn họ trước.
“Thú vị!”
“Muốn chết vậy à?”
Nhìn thấy Lâm Nhất từ xa vọt đến, mấy người Tào Hưu đang đứng sóng vai nhau lập tức nhếch mép cười khẩy.
Dùng một địch bốn lại còn chủ động ra tay trước, quả thật không biết chữ “chết” viết thế nào.
Tuy nhiên, ngay sau đó, mấy người họ không còn cười nổi nữa. Trên mặt đất xám xịt, thiếu niên áo xanh nhanh chóng lao đến, trong tay hắn nắm chặt kiếm Táng Hoa vừa bắ n ra khỏi hộp đựng kiếm. Tuy kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng không biết từ lúc nào, bầu trời phía trên đầu thiếu niên đã xuất hiện một đóa hoa Tử Diên bàng bạc.
Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!
Kiếm thế của hắn như hoa nở, trong biển mây bao la, trong khắp cõi trời đất, không chỗ nào là không có.
Dưới kiếm thế cực kỳ bá đạo kia, bóng dáng đơn bạc của thiếu niên bỗng trở nên sừng sững, cao lớn trước mắt mọi người. Trong cuồng phong gào thét, bóng dáng kia nhanh chóng tiến đến gần, như một đốm sáng dần phóng đại, đến cuối cùng, hắn và kiếm của mình sáng chói như ban ngày.
Thất Huyền Bộ, Kim Ô tung cánh!
Bất chợt, thiếu niên đang điên cuồng lao đến kia biến mất như một luồng hào quang sáng rực trước mắt bốn người. Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, thoáng chốc trở nên cực kỳ khẩn trương.
Boang…!
Tiếng kiếm ngân vang, một luồng kiếm quang màu bạc đột ngột xuất hiện giữa không trung, bổ thẳng vào lưng Bạch Ngọc Thần.