*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, Tào Chấn đột nhiên thi triển sát chiêu thực sự khiến người ta trở tay không kịp.
Họ ở cách mấy nghìn mét còn có thể cảm nhận được con mãng xà ngưng tụ từ đao mang kia toả khí lạnh đáng sợ cỡ nào.
Không biết Lâm Nhất đứng đối diện phải chịu đựng áp lực lớn tới mức nào.
“Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”
Con ngươi Lâm Nhất chợt co rụt lại, chân nguyên toàn thân liên tục dao động, kiếm Táng Hoa trong tay toả ánh sáng như trăng. Một vầng trăng to lớn chia ra thành chín, ngưng tụ thành chín chùm kiếm quang màu bạc bay đi.
Kiếm quang như mặt trăng sáng ngời, vừa xuất hiện đã toả ánh trăng bao phủ khắp mọi nơi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Khi chín chùm kiếm quang phóng thẳng lên trời, va chạm với con mãng xà hàn băng kia, những tiếng nổ không ngừng vang lên và vọng ra khắp bốn phía.
Sân đấu dưới chân vốn đã bị tàn phá trầm trọng hoàn toàn nổ tung, có thể nhìn thấy những cái hố sâu ở khắp nơi. Đá văng tung toé, trong cơn dư chấn, hai người lại lao vào đánh nhau, tạo ra dư chấn kinh khủng hoá thành gió mạnh điên cuồng càn quét.
Trong cơn gió lớn, rất nhiều khán giả nhắm hai mắt lại, vẻ mặt cực kì chấn động, sâu trong lòng tràn đầy kinh hoàng.
Đáng sợ!
Thật đáng sợ!
Cuộc đối đầu giữa kiếm quang và đao mang khiến người ta kinh hãi, uy thế kinh khủng như thế hoàn toàn không dám tưởng tượng là do hai thiếu niên chưa đầy
hai mươi tuổi thi triển.
Ầm!
Trên ngọn núi lớn này, trên sân đấu rộng lớn này lại vang lên một tiếng nổ như sấm chớp, chân nguyên dao động, hai người nhanh chóng tách ra.
Vù!
Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hai người, không dám bỏ sót một chút gì.
“Ta cũng không ngờ với tu vi của ngươi lại có thể làm ta tốn sức như vậy, có điều... thứ mà hai mươi năm trước thư viện Tử Lô cần lấy, cuối cùng cũng sẽ do chính tay ta lấy về, không ai có thể ngăn cản”.
Tào Chấn nghiêm túc tuyên bố, trong mắt tràn ngập sự sắc bén lạnh lẽo.
“Vậy thì phải hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã”.
Lâm Nhất nhướng mày cười nhạt, thiếu niên mặc bộ áo xanh, máu chảy đầm đìa, nhưng ý chí chiến đấu bất khuất trong mắt, kiếm Táng Hoa trong tay hắn vẫn rung không ngừng, dứt khoát trả lời.
Táng Hoa trong tay, tuyệt không nhận thua!
Vậy thì phải hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã!
Ý chí chiến đấu của Lâm Nhất không hề bị giảm sút vì vết thương trên người, đặc biệt là kiếm Táng Hoa trong tay hắn không ngừng run, kiếm ý như thuỷ triều.