*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tào Chấn cười gượng gạo, ánh mắt ảm đảm đi rất nhiều. Hắn ta biết rõ, Lâm Nhất gật đầu như vậy có nghĩa là hắn ta sẽ không bao giờ theo kịp đối phương.
Chưa vào Tử Phủ đã nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, cũng giống với sư huynh Nam Cung Vãn Ngọc của hắn ta.
Mà thực lực của sư huynh đáng sợ đến mức nào, tất cả mọi người trong Bắc Tuyết Sơn Trang đều biết.
Hắn ta nhìn lướt qua xung quanh, hồi lâu sau mới khẽ thở dài: “Ta thua không oan, có lẽ người khác không biết chưa vào Tử Phủ đã nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên có ý nghĩa như thế nào. Ta biết rất rõ, sư huynh Nam Cung Vãn Ngọc của ta chính là yêu nghiệt thế này...”
Tào Chấn lắc đầu, bước tới giữa sân đấu trong dáng vẻ khá cô đơn, đao của hắn ta vẫn còn ở đó.
“Hắn ta nói gì vậy?”
Liễu Vân Yên và Mặc Linh lại gần, tò mò hỏi.
“Không có gì ạ”.
Lâm Nhất chỉ cười, không trả lời.
Chỉ là trong lòng lại suy tư, Nam Cung Vãn Ngọc, hắn sẽ tìm hiểu kĩ về người này trong Quần Long thịnh yến.
Khi Tào Chấn cô đơn cầm đao rời đi.
Cuộc chiến giữa năm thư viện đã đến hồi kết thúc, bầu không khí náo nhiệt cũng giảm dần, cao thủ các phe lần lượt rời đi, chỉ là sự chấn động sâu trong lòng họ nhất định sẽ khó tiêu tan trong một thời gian ngắn.
Tên của Lâm Nhất chắc chắn sẽ truyền bá ra khắp thành U Châu khi những người
này rời đi. Tên tuổi công tử Táng Hoa đã được định sẵn sẽ vang dội bốn phương.
Lâm Nhất quay lại chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ trước sự chú ý của mọi người.
Mọi ánh mắt kính nể đều đổ dồn vào thiếu niên áo xanh.
Tiền bối Đường Du chắp tay cười bảo: “Lần này rất cảm ơn tiểu hữu đã ra tay, thư viện Thiên Phủ nhất định sẽ hậu tạ”.
Lâm Nhất đáp: “Hậu tạ thì không cần, chỉ cần thực hiện lời hứa, cho ta quan sát bán đạo thần văn là được”.
“Đương nhiên rồi, nhưng chúng ta đều thấy rõ công lao ngươi đã bỏ ra trong cuộc chiến giữa năm thư viện này, thư viện Thiên Phủ chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, đợi khi nào bình phục, ngươi có thể xem thần văn bất cứ lúc nào, bao lâu đều được cả”.
Đường Du sờ lâu, cười tươi rói.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ chờ mong, trong bức Hổ Khứu Tường Vi Đồ chắc chắn đang ẩn giấu một bí ẩn rất lớn.
Những bí ẩn khác thì hắn không dám khẳng định, ví dụ như người áo xanh trong tranh rốt cuộc có lai lịch gì? Địa Ngục Ác Quỷ Đồ mà Hồng lão nhìn thấy trước đây có bí ẩn gì? Hắn không dám xác định.